Hơn nữa, bản thân hắn quả thật cũng cho rằng thực lực của mình không bằng Tổ Long, bởi vì dù sao thần thú vẫn có thể tiến hành cảm ứng lẫn nhau.
Cho nên hắn có thể cảm ứng đại khái được thực lực của Tổ Long là trình độ như thế nào, cho nên hắn phán đoán mình có khả năng không phải là đối thủ của Tổ Long.
Chỉ có điều Tổ Long nghe cách nói của hắn lại cảm giác hắn đang cố ý giả vờ khiêm tốn.
Bởi vì Tổ Long cảm thấy Thuận Thiên Thú chưa chắc đã không phải là đối thủ của mình. Hắn cảm thấy Thuận Thiên Thú có cơ hội có thể chiến thắng mình, cho nên Tổ Long vô cùng kích động, muốn đánh một trận với đối thủ Thuận Thiên Thú này.
- Ngươi không cần khiêm tốn nữa, tuy trước đây ta không biết thực lực của ngươi thế nào, nhưng dựa vào biểu hiện của ngươi khi chiến đấu với tộc trưởng Thôn Phệ Ma Tộc, hai chúng ta chắc hẳn không khác nhau lắm, thậm chí ta cảm giác ngươi có khả năng chiếm thượng phong. Dù sao hai chúng ta so tài với nhau cũng không sao, chỉ đánh một trận thôi, sau khi đánh xong ta sẽ không cần nghĩ tới nữa.
Tổ Long khá háo thắng, bản thân Long tộc chính là một một chủng tộc hiếu chiến thích giết chóc như thế, cho nên hắn rất khát vọng được chiến đấu.
Mặc dù Thuận Thiên Thú vẫn luôn từ chối, nhưng thấy Tổ Long quả thật rất muốn so tài với mình, cuối cùng vẫn quyết định đồng ý tiến hành so tài với Tổ Long.
Tổ Long nghe được Thuận Thiên Thú đáp ứng, còn rất vui mừng, vì vậy hắn xoa tay chuẩn bị ra tay. Lâm Phong và đám người Hắc Kỳ Lân lập tức nhường chỗ cho hai người bọn họ đánh một trận.
Bây giờ phiền toái lớn nhất đã được giải quyết, kế tiếp đám người Lâm Phong có thể thoải mái hơn nhiều, không còn cảm giác cấp bách như trước nữa.
Dù sao lúc trước bọn họ còn phải nghĩ mọi cách đối phó với tộc trưởng Thôn Phệ Ma Tộc, bây giờ bọn họ hoàn toàn không cần lo lắng về tộc trưởng Thôn Phệ Ma Tộc nữa.
Dù sao hắn đã là một người chết. Mà khi tất cả mọi người thả lỏng, Tổ Long nhìn chằm chằm vào Thuận Thiên Thú và đột nhiên nghĩ đến một việc.
Hắn muốn biết giữa mình và Thuận Thiên Thú, rốt cuộc là ai có thực lực mạnh hơn.
Bởi vì trước khi Thuận Thiên Thú xuất hiện, Tổ Long vẫn là người có thực lực mạnh nhất trong bọn họ.
Bây giờ Thuận Thiên Thú tới, dựa vào trận chiến của hắn với Thôn Phệ Ma Tộc, Tổ Long ý thức được thực lực của Thuận Thiên Thú có khả năng không phân cao thấp với mình, thậm chí còn mạnh hơn mình, chỉ có điều hắn không dám xác định. Cho nên hắn muốn so tài với Thuận Thiên Thú, xem rốt cuộc là ai trong hai người mạnh hơn.
Tổ Long nói ra suy nghĩ một mình. Ban đầu, Thuận Thiên Thú vẫn muốn cự tuyệt, bởi vì hắn cảm thấy thật sự không cần thiết phải làm vậy.
Nhưng vì Tổ Long cứ kiên trì, cho nên Thuận Thiên Thú đã đáp ứng. Lâm Phong và đám người Hắc Kỳ Lân thấy hai người bọn họ muốn so tài lại hoàn toàn không có ý định ngăn cản. Dù sao ai mà chẳng thích xem náo nhiệt chứ?
- Sao vừa rồi ngươi không ngăn cản hai người bọn họ? Nếu chẳng may hai người bọn họ đánh nhau mà thật sự đánh ra lửa, vậy sẽ có chuyện đấy. Đến lúc đó, ngươi có hối hận cũng không kịp đâu.
Lâm Phong và đám người Hắc Kỳ Lân đều không hẹn mà cùng lui về sau một bước, nhường chỗ cho hai người Tổ Long và Thuận Thiên Thú.
Hai người liếc nhìn nhau, đều cảm thấy bất ngờ và buồn cười trước động tác của đối phương.
Hắc Kỳ Lân lại hỏi thẳng Lâm Phong. Đương nhiên Hắc Kỳ Lân nhất định đang chế nhạo Lâm Phong, Lâm Phong dĩ nhiên sẽ không để tâm tới lời Hắc Kỳ Lân nói.
Cùng lúc đó, Thôn Kim và Ngân Giác Ma Thú vẫn có Côn Bằng Thú bên cạnh, cũng theo chân Lâm Phong và Hắc Kỳ Lân lùi về sau một bước.
Dù sao ba người bọn họ cũng muốn xem thử ai trong hai người Tổ Long và Thuận Thiên Thú rốt cuộc mạnh hơn, cho nên không ai ngăn cản. Hơn nữa, Lâm Phong cũng biết hai người Thuận Thiên Thú và Tổ Long đánh nhau, bọn họ sẽ không đánh ra lửa tới hoặc cuối cùng phân chia ngươi chết ta sống, chắc sẽ không làm chuyện gì quá đáng.
Cho dù có khả năng này, Lâm Phong cũng có thể kịp thời đi ra ngăn cản, cho nên Lâm Phong đương nhiên không sợ.
Quan trọng nhất bây giờ là xem náo nhiệt, xem hai người Tổ Long và Thuận Thiên Thú rốt cuộc có thể đánh đến mức nào, rốt cuộc có đặc sắc hay không. Tuy nhiên Lâm Phong đoán chắc chắn sẽ rất đặc sắc.
- Sao ta phải ngăn cản chứ? Dù sao hai người bọn họ không thể thật sự đánh tới ngươi chết ta sống.
- Cho dù hai người bọn họ muốn đánh tới ngươi chết ta sống, ta chắc hẳn có thể kịp thời ngăn cản bọn họ.
Sau khi Lâm Phong nói xong còn vung hai tay lên, tạo thành một màn chắn bảo vệ ở trước mặt mọi người.
Lâm Phong cũng lo lắng, nếu chẳng may hai người bọn họ đánh quá cao hứng, hoàn toàn quên mất tình hình xung quanh, nhất thời bất cẩn va chạm vào đám người Hắc Kỳ Lân, vậy thì xui xẻo rồi.