Vài người khác đã thu gặt xong các loại linh tài của Thạch Sơn Mãng Xà, quay đầu thấy Hạ Sơ Tuyết đứng tại chỗ như có chút suy nghĩ, không khỏi mở miệng:
- Sơ Tuyết, chớ bị tiểu tử kia lừa, hắn tám chín phần mười chỉ là tới trước chúng ta một bước. Thạch Sơn Mãng Xà này hẳn là bị linh thú khác giết chết, tiểu tử kia đoán chừng ngay cả linh tài cũng không dám thu thập liền chạy.
Hạ Sơ Tuyết thuận theo gật đầu, lười đi phân bua với một đám não tàn:
- Chúng ta về nhà thôi.
Mà Lâm Phong, lúc này đã về đến nhà, một ngày hai đêm không ngủ, thân thể có chút mệt nhọc, ngã xuống giường liền ngủ cả ngày.
Đợi hắn lần nữa mở mắt, nhìn thấy Vô Thường ghé vào trên người mình, mạnh mẽ liếm mặt cho mình tỉnh.
Lâm Phong không khỏi đứng dậy ôm Vô Thường:
- Đừng liếm, ta tỉnh rồi.
Đợi đến Lâm Phong xuống giường, nghe được trước cửa vang lên tiếng đập cửa, lúc này mới hiểu vì sao Vô Thường phải đánh thức mình.
Mặc quần áo tử tế mở cửa, lại là Hạ Sơ Tuyết, nàng mang theo linh thú đăng môn bái phỏng.
Đối với Hạ Sơ Tuyết, Lâm Phong vẫn rất có hảo cảm, hoan nghênh nàng vào.
Sau khi Hạ Sơ Tuyết vào, quét nhìn một vòng, ngồi ở trên ghế salon, nhìn bài trí cùng đồ dùng đơn sơ trong phòng, nhịn không được hỏi:
- Nhà ngươi chỉ có một mình ngươi sao?
Lâm Phong gật đầu:
- Phải, ta từ nhỏ đã là cô nhi, không cha không mẹ, càng không có người nhà gì.
- Xin lỗi, là ta vô ý.
Hạ Sơ Tuyết trầm mặc một chút, sau đó chủ động nói nguyên nhân mình tới tìm Lâm Phong:
- Lâm Phong, mấy ngày nay có rảnh không? Ngự Thú Sư đại tái của thành phố Lan Giang gần đây đang tổ chức, chúng ta có thể đi trung tâm Ngự Thú Sư quan sát.
Lâm Phong nhớ lại, lúc trước dường như mình từng thấy tiêu đề này, bất quá Ngự Thú Sư đại tái rốt cuộc là thứ gì, mình lại không hiểu rõ:
- Ngự Thú Sư đại tái cụ thể là cái gì, ta không quá hiểu mấy thứ này.
Dường như Hạ Sơ Tuyết sớm dự liệu, nhẹ nhàng vuốt tóc ra sau tai, từ từ giảng giải cho Lâm Phong:
- Vì cổ vũ các Ngự Thú Sư rèn luyện mình và bồi dưỡng linh thú, hàng năm toàn quốc đều sẽ cử hành Ngự Thú Sư đại tái, dựa theo cấp khu, cấp thành thị, cấp tỉnh cùng cấp quốc gia.
- Hàng năm, các Ngự Thú Sư trong toàn quốc đều sẽ tham gia Ngự Thú Sư đại tái. Người chiến thắng không chỉ thu được vinh dự, còn có thể tiến vào cấp độ Ngự Thú Sư cao hơn.
- Vô luận là gia nhập vào Cục Ngự Thú, hay gia nhập vào tổ chức lính đánh thuê, hoặc thành lập đoàn đội của mình… đều sẽ có lợi rất lớn.
Lâm Phong vừa nghe vừa gật đầu, đột nhiên nhớ tới một loại thi đấu khác.
- Lúc trước dường như ta nhìn thấy cái gì Ngự Thú Sư thi đấu đối chiến, dường như bất cứ lúc nào, bất cứ nơi đâu đều có thể tham gia, cái kia là chuyện gì xảy ra?
Hạ Sơ Tuyết thoáng suy nghĩ thì biết Lâm Phong hỏi cái gì:
- Ngươi nha, thật là cái gì cũng không biết? Kia là bảng xếp hạng Ngự Thú Sư so tài, bất cứ lúc nào cũng có thể tham gia, điểm số thông dụng toàn quốc, cấp độ dựa theo Thanh Đồng, Bạch Ngân, Hoàng Kim, Bạch Kim, Kim Cương, Địa Thú Sư, Thiên Thú Sư cùng Thánh Thú Sư.
Lâm Phong phát hiện đây là đối chiếu phẩm cấp linh thú phân chia, vô ý thức hỏi:
- Không có Thần Thú Sư đối ứng với thần thú sao?
- Hiện tại ngay cả thần thú đến cùng có tồn tại hay không cũng không biết, ở đâu ra Thần Thú Sư.
Hạ Sơ Tuyết có chút buồn cười, lại có chút tức giận trừng Lâm Phong, sau đó tiếp tục giảng giải
- Trên thực tế Thánh Thú Sư cũng chỉ là hư danh, dù sao còn không có người chân chính sở hữu thánh thú.
Sau khi lý giải những kiến thức căn bản này, Lâm Phong đáp ứng cùng Hạ Sơ Tuyết đi trung tâm Ngự Thú Sư, xem Ngự Thú Sư đại tái năm nay, tăng một chút kiến thức.
Hai người lái xe đi tới trung tâm Ngự Thú Sư, hiện trường nơi đây đã chen đầy khán giả vây xem, bất kể là người thường hay Ngự Thú Sư, đều đến xem thi đấu, tiếng người huyên náo.
Thấy tình hình toàn dân cuồng nhiệt, Lâm Phong vô ý thức hít một hơi, nếu xếp hàng mua vé, không phải cần xếp hàng đến ngày mai.
Hạ Sơ Tuyết nhìn Lâm Phong ngốc tại chỗ thì bật cười, nhẹ nhàng vỗ vỗ vai Lâm Phong, lấy ra hai tấm vé.
- Đi thôi, ngốc tại chỗ làm gì, ta còn có thể để ngươi xếp hàng mua vé à? Nếu để Cục Ngự Thú biết ta để một thiên tài Ngự Thú Sư xếp hàng mua vé, phỏng chừng sẽ làm cục trưởng nổi giận.
Lâm Phong nhận một tấm vé:
- Ngươi chẳng phải cũng cấp S sao?
Dứt lời, hai người đẩy đoàn người ra, trải qua chỗ xét vé, sau đó tiến vào bên trong hội trường.
Ở trung gian là một sân bãi to lớn, diện tích ít nhất bằng tám cái sân bóng, hơn nữa có người nói đây chỉ là sân bãi cỡ nhỏ. Bốn phía có mấy màn hình to lớn, thuận tiện khán giả quan sát tỉ mỉ.
Do nghĩ đến một vài linh thú hình thể to lớn, lại thêm một ít linh thú tạo thành phá hư cùng ảnh hưởng to lớn với sân bãi, trong sân bố trí kết cấu và thiết bị đặc thù, thuận tiện đúng lúc sửa chữa.