Quả nhiên là Hạ Sơ Tuyết!
Nội tâm Lâm Phong cảm khái, đây mới là tác phong của có bối cảnh gia tộc, tiền bối trong nhà mang theo đi ra săn bắn, an toàn đề thăng, tích lũy kinh nghiệm, vượt qua thời kỳ tân thủ.
Trên vai Hạ Sơ Tuyết đậu một con Sương Dực Băng Điểu, chạy chậm đến trước mặt Lâm Phong, thấy Vô Thường biến hóa to lớn, cả kinh đến cái miệng nhỏ khẽ nhếch:
- Đây, đây là con linh thú kia của ngươi sao?
Nếu như dưới tình huống bình thường, Hạ Sơ Tuyết nhất định sẽ cho rằng đây là Lâm Phong lại tìm một linh thú mới. Thế nhưng da lông trắng đen xen kẽ kia, lại cho nàng cảm giác quen thuộc.
Con chó trước mắt đã có phong thái của linh thú chân chính, không như băng điểu của mình, thoạt nhìn vẫn chỉ là con non.
Vô Thường giương mắt nhìn mấy con linh thú kia, khinh thường quay đầu chờ Lâm Phong.
Lâm Phong khẽ gật đầu:
- Phải, đây là Vô Thường, may mắn tiến hóa mà thôi.
Mấy vị trưởng giả khác cũng đi tới:
- Sơ Tuyết, đây là bằng hữu của ngươi sao?
- Mấy vị thúc thúc, đây chính là Ngự Thú Sư thiên phú cấp S khác của thành phố Lan Giang chúng ta, Lâm Phong; Lâm Phong, đây là mấy vị thúc thúc của ta.
Hạ Sơ Tuyết lần lượt giới thiệu hai bên.
Mấy người kia trên dưới quan sát Lâm Phong, loáng thoáng còn nghe được có người nói nhỏ:
- Không có bối cảnh gia tộc gì, hơn nữa nghe nói khế ước linh thú thứ nhất là một con Dã Cẩu tạp mao.
Hạ Sơ Tuyết có chút xấu hổ, nàng biết người trong gia tộc mình luôn ỷ vào thế lực gia tộc tâm cao khí ngạo, sợ chọc Lâm Phong không vui, vội vã đổi chủ đề:
- Ta muốn cùng các thúc thúc đi săn giết Thạch Sơn Mãng Xà, hình như là linh thú Bạch Ngân ngũ giai, ngươi có muốn đi cùng không?
Lâm Phong cũng không để ý, đám người kia làm sao có khả năng biết tồn tại như Thông Thiên Thần Giám và Hỗn Độn Yêu Huyết?
Ếch ngồi đáy giếng mà thôi.
- Ta kiến nghị các ngươi không cần đi, Thạch Sơn Mãng Xà kia đã bị ta làm thịt rồi.
Nghe được lời này, có người ở sau lưng hừ lạnh:
- Tiểu bối vô tri, ăn nói bừa bãi, Thạch Sơn Mãng Xà kia cứng rắn không gì sánh được, có thể so với đá núi, hơn nữa sau khi chiếm sơn động, thực lực càng tinh tiến, mặc dù là Bạch Ngân ngũ giai, nhưng đã có thể săn giết con mồi Bạch Ngân lục giai
- Lần này chúng ta dẫn theo mấy linh thú Bạch Ngân tứ giai cùng ngũ giai, cũng phải cẩn thận từng li từng tí, tiểu tử ngươi nói bậy cũng không soi gương.
Đối mặt châm chọc khiêu khích, Lâm Phong bất vi sở động, chỉ cảm thán cùng là người hạ gia, sao Hạ Sơ Tuyết vừa có chỉ số IQ vừa hiểu đối nhân xử thế, lớn lên lại đẹp, thiên phú còn không tệ.
Mà mấy tên này, Lâm Phong chỉ có thể ha hả, mình cũng đã ba bốn mươi tuổi, linh thú mới Bạch Ngân ngũ giai, nói ra không sợ người khác chê cười sao?
- Thôi được, các ngươi không tin, tự mình đi lên xem là được. Nói xong, Lâm Phong mang theo Vô Thường thẳng đi xuống núi.
Hạ Sơ Tuyết nhướng mày, xoay người nhìn Lâm Phong hô một tiếng:
- Đừng quên vài ngày sau phải đi Cục Ngự Thú!
- Yên tâm, ta nhớ được.
Nói xong, Lâm Phong biến mất ở trong tầm nhìn của bọn họ.
Một người trong đó sắc mặt khó coi:
- Sơ Tuyết, ngươi và hắn nói nhiều làm gì? Coi như đều là thiên phú cấp S, cũng có chênh lệch to lớn. Thiên phú Ngự Thú Bảo Điển của hắn, đời này không thể đánh thắng được ngươi.
Hạ Sơ Tuyết lắc đầu, không nói gì:
- Đi thôi, chúng ta tiếp tục.
Cùng lúc, Hạ Sơ Tuyết có thể lý giải trưởng bối nhà mình nghĩ cái gì, dù sao thiên phú của Lâm Phong xác thực không có trợ giúp gì tới chiến đấu, bây giờ Ngự Thú Sư vẫn là lấy thực lực vi tôn.
Thế nhưng về phương diện khác, Hạ Sơ Tuyết lại cảm nhận được người nhà cao ngạo và ngu muội. Vô luận như thế nào, Ngự Thú Sư thiên phú cấp S đều đáng giá kết giao.
Ở trong mắt nàng, nếu thiên phú của Lâm Phong có thể lớn lên, thì sẽ trở thành người bồi dưỡng mạnh nhất, có thể phụ trợ bất luận kẻ nào, trợ giúp những người khác bồi dưỡng ra linh thú mạnh nhất.
Đoàn người đi tới sơn động, đang muốn đề phòng đi vào, lại ngửi được mùi máu tanh nồng nặc.
- Chẳng lẽ là có người nhanh chân đến trước?
Mấy người cẩn thận từng li từng tí đi vào, liếc mắt liền thấy Thạch Sơn Mãng Xà chết ở trên mặt đất, vị trí buồng tim có vết thương khổng lồ đang ồ ồ đổ máu.
Hạ Sơ Tuyết nhìn vết thương, nhất thời hồi tưởng lại vết tích trên người Lâm Phong vừa rồi, còn có mùi máu tươi nhàn nhạt trên móng vuốt của Vô Thường.
Không phải ảo giác, là Lâm Phong và Vô Thường giết chết Thạch Sơn Mãng Xà?
Một tân thủ Ngự Thú Sư thiên phú phụ trợ, mang theo một con non linh thú chỉ mới vừa tiến hóa, giết chết Thạch Sơn Mãng Xà sinh trưởng vài thập niên, Bạch Ngân ngũ giai viên mãn?
Loại chuyện như vậy nói ra cũng không có mấy người tin, nhưng Sơ Tuyết lại tin, Lâm Phong nhất định có thể làm được!