Lúc này, chỉ cần Lâm Phong bằng lòng, hắn có thể rất dễ dàng giải quyết người này.
Trong đầu Vô Vọng Chủ chỉ có một ý nghĩ, hắn phải sống sót, bất kể thế nào hắn phải làm cho mình sống sót mới được. Mà về phần phản kháng thế nào, bây giờ hắn không có can đảm, chỉ có thể lựa chọn chạy trốn.
- Ta không thể chết được, ta phải sống nữa, ta phải sống sót, ta tuyệt đối không thể chết ở đây, ta không thể chết trong tay hậu bối không có tiếng tăm gì như vậy được.
Nếu là một người giống như Lâm Phong có ý chí chiến đấu sục sôi bị ép đến mức này, hắn sẽ nghĩ một vài cách để mình sống sót hoặc là đánh ngã kẻ địch.
Nhưng Vô Vọng Chủ bây giờ đã không có tâm tư này, cho nên hắn cách có thể nghĩ ra được chỉ là cố gắng chạy trốn, để mình có thể sống tiếp.
Cho nên khi Lâm Phong bắt đầu tấn công, hắn hoàn toàn không còn dũng khí chống lại, trực tiếp lựa chọn chạy trốn.
Đương nhiên, Lâm Phong thấy tốc độ của hắn thật sự không đáng để nhắc tới. Nếu Lâm Phong có thể ngăn chặn hắn một lần, lại có thể ngăn chặn được hắn lần thứ hai.
Chờ đến lần thứ hai ngăn chặn hắn, Lâm Phong không nương tay nữa, trực tiếp đá Vô Vọng Chủ này xuống.
Sau đó Lâm Phong đáp xuống, trực tiếp giẫm lên ngực của Vô Vọng Chủ này, nhìn Vô Vọng Chủ ở dưới chân mình, Lâm Phong cuối cùng mới thả lỏng...
Nếu quả thật không có lần này, Vô Vọng Chủ còn có thể có chút tâm lý may mắn, nhưng bây giờ hắn thực sự không còn cầu may nữa.
Bây giờ Lâm Phong muốn hắn chết, chỉ cần dưới chân hơi dùng lực là có thể giết chết hắn.
- Vừa rồi ngươi không giết chết ta, bây giờ ngươi không có cơ hội nữa, tiếp theo chính là ta giết ngươi. Đương nhiên ngươi chết cũng phải chết cho rõ ràng, nhớ kỹ tên của ta là Lâm Phong.
Lúc này, Lâm Phong chuẩn bị ra tay giết chết Vô Vọng Chủ, dù sao hắn tuyệt đối không thể giữ lại người như vậy.
Nếu cho hắn cơ hội để hắn khôi phục lại, vậy mình sẽ tiêu đời, đến lúc đó thả một kẻ địch nguy hiểm như vậy ở bên ngoài, hắn có thể tới gây rắc rối cho mình bất cứ lúc nào bất cứ nơi đâu. Điều này rất nguy hiểm.
Mà Vô Vọng Chủ cũng ý thức được tính mạng của mình sắp kết thúc. Hắn thật vất vả mới đạt đến cấp bậc như bây giờ, không ngờ tự nhiên phải chết ở đây. Trước khi hắn tới, hắn không ngờ đến chuyện này.
Cuộc chiến đấu giữa Lâm Phong và Vô Vọng Chủ đã kết thúc. Vô Vọng Chủ không còn tâm tư muốn đối đầu với Lâm Phong nữa.
Bởi vì hắn biết rõ, mình đã không có cách nào đối đầu với Lâm Phong. Thật ra, nếu Vô Vọng Chủ có thể giống như Lâm Phong lúc trước, lấy ra đủ ý chí chiến đấu, có lẽ hắn còn có thể có cơ hội lật bàn, tối thiểu cũng có thể làm cho mình sống sót. Nhưng đáng tiếc hắn sống an nhàn nhiều năm như vậy, đã xóa sạch lòng tham chiến của hắn. Cho nên trong lòng hắn bây giờ chỉ có sự khiếp đảm và sợ hãi, hắn sợ mình sẽ phải chết ngay lập tức.
Hắn không dễ dàng gì mới có thể đạt đến cấp bậc này, cho nên hắn đương nhiên không muốn chết.
Chỉ là dưới tình huống bây giờ, chuyện có thể chết hay không lại không do hắn quyết định. Nếu Lâm Phong muốn lấy mạng của hắn, lại có thể dễ dàng làm được.
Mà khi hắn bị Lâm Phong giẫm dưới chân, hắn hoàn toàn không chú ý tới thể diện gì nữa, trong lòng của hắn lúc này chỉ có một ý nghĩ, đó là bất kể thế nào cũng phải làm mình sống sót, nhưng hắn lại không dám phản kháng, hắn chỉ có thể cầu xin tha thứ, cũng chỉ có bỏ đi tôn nghiêm để cầu xin Lâm Phong tha cho hắn, chỉ có làm như vậy, hắn mới có thể có cơ hội kéo dài hơi tàn, nếu không hắn sẽ chết ở nơi này.
- Lâm Phong đại nhân, ta cầu xin ngươi, ngươi đừng giết ta. Ta bằng lòng làm tôi tớ của ngươi, ta bằng lòng thần phục ngươi, chỉ cần ngươi không giết ta, ngươi bảo ta làm gì cũng làm được.
Hắn đã không chú ý tới dáng vẻ chật vật của mình, dù sao chân Lâm Phong đang giẫm trên ngực mình, hắn bắt đầu cầu xin Lâm Phong, hy vọng Lâm Phong có thể tha cho hắn. Dù sao đến lúc này, hắn không còn tâm tư phản kháng cũng chỉ có thể dựa vào cách này.
Lâm Phong cũng không ngờ được một người là tiên nhân lại mở miệng cầu xin người khác tha cho mình, điều này làm Lâm Phong cảm thấy châm chọc.
Trước đây không lâu, Vô Vọng Chủ này còn hăng hái đấu với mình, lại có thể giải quyết mình, chẳng qua lúc đó Vô Vọng Chủ quả thật quá khinh địch.
Hắn cho rằng mình có thể dễ dàng giải quyết Lâm Phong, nhưng không ngờ đến cuối cùng không thể giải quyết Lâm Phong, ngược lại còn để cho Lâm Phong bắt được, cuối cùng rơi xuống kết quả như vậy, biến thành hắn có thể bị Lâm Phong dễ dàng giết chết.
Ban đầu, trong lòng Lâm Phong không hề dao động trước lời xin tha của Vô Vọng Chủ. Bất kể hắn xin tha hay không, Lâm Phong chỉ muốn giết chết hắn.