Mặc dù bây giờ Lâm Phong bị thương rất nặng, nhưng hắn vẫn có bản lĩnh để liều mạng, Vô Vọng Chủ cũng biết điểm này.
Cho nên bây giờ Vô Vọng Chủ càng sốt ruột hơn. Trên tay hắn đánh ra công kích trông càng nguy hiểm hơn, nhưng trên thực tế lại gây ra tổn thương kém hơn trước rất nhiều, đồng thời phương diện tốc độ cũng kém hơn, Lâm Phong đều có thể dễ dàng tránh thoát.
Trước đây, có thể nói Lâm Phong đã rơi vào một tình trạng chắc chắn phải chết, nhưng chưa từng từ bỏ. Bởi vì chỉ cần hắn còn chưa chết, như vậy hắn vẫn có cơ hội lật ngược lại tình thế.
Tuy cơ hội lật ngược lại tình thế này rất xa vời, nhưng cuối cùng Lâm Phong vẫn thành công nắm được, cuối cùng thành công sống sót dưới tay của Vô Vọng Chủ.
Nhìn tóc Vô Vọng Chủ phía sau dần dần từ màu đen chuyển thành màu trắng, gương mặt của hắn lại đầy nếp uốn. Điều này chứng tỏ thời gian hắn duy trì trạng thái này của hắn đã hết, tiếp theo Vô Vọng Chủ sẽ đi vào thời kỳ suy yếu.
Tuy bây giờ Lâm Phong đã bị thương nặng, đồng thời tay phải cũng bị đứt gân, gãy xương, nhìn còn chật vật hơn Vô Vọng Chủ còn gấp mười lần.
Nhưng lúc này, trong lòng Lâm Phong bật cười, bởi vì bây giờ Vô Vọng Chủ đã không còn không thể chiến thắng.
Trước đó, Vô Vọng Chủ ở dưới trạng thái có tiên khí thêm vào, Lâm Phong đúng là không thể chiến thắng, căn bản sẽ không có cơ hội đánh trả. Nhưng bây giờ, Lâm Phong đã có bản lĩnh đánh trả, tối thiểu hắn có tư cách lấy mạng đổi mạng.
Tiếp theo. Lâm Phong chỉ phải tìm cách hồi phục vết thương của mình, sau đó lại có thể giải quyết Vô Vọng Chủ.
Đương nhiên đây không phải là chuyện dễ dàng, nhưng Lâm Phong vẫn có cơ hội cuối cùng.
- Tổ Long, Thuận Thiên Thú, các ngươi nghĩ cách giúp Côn Bằng tranh thủ thời gian ba hơi thở. Côn Bằng lợi dụng thời gian ba hơi thở này giúp ta chữa thương, ta sẽ lập tức giải quyết được chuyện bên này.
Cơ hội cuối cùng của Lâm Phong ở trên thân Côn Bằng, Lâm Phong cơ bản đã uống hết thuốc chữa trương trên thân. Điều này làm trạng thái của Lâm Phong đã phần hồi hồi phục, nhưng còn chưa đủ để bắt lấy Vô Vọng Chủ, cho dù hắn là một Vô Vọng Chủ trong thời kỳ suy yếu.
Hắn chỉ có thể dựa vào thủ đoạn chữa thương của Côn Bằng, nếu Côn Bằng có thể ở đây ba hơi thở, chữa cho vết thương được Lâm Phong được khôi phục một hai phần, như vậy Lâm Phong cũng nắm chắc khả năng bắt được Vô Vọng Chủ này.
Sau khi đám người Tổ Long nghe được Lâm Phong truyền âm, cũng lập tức hiểu rõ tình hình bên phía Lâm Phong đang nguy cấp, vì vậy Tổ Long trực tiếp di chuyển nửa người về phía vị trí của Côn Bằng.
Sau khi Thuận Thiên Thú thấy tình hình này, cũng đồng thời di chuyển nửa người về phía vị trí của Côn Bằng, hai người bọn họ đứng vào chỗ Côn Bằng rời đi.
...
Côn Bằng không quay đầu lại, trực tiếp đi về phía Lâm Phong. Chưa tới hai, ba hơi thở, hắn đại khái đã khiến vết thương của Lâm Phong được hồi phục ba phần.
Đám người Tổ Long và Thuận Thiên Thú cũng sắp không chống đỡ nổi nữa, vì vậy Côn Bằng chỉ có thể vội vàng gia nhập vào cuộc chiến.
Bây giờ vết thương của Lâm Phong đã hồi phục đại khái năm phần, nói cách khác, Lâm Phong đã có khoảng một nửa thực lực trước kia...
Mà lúc này, Vô Vọng Chủ vừa rơi vào thời kỳ suy yếu, hơn nữa vừa rồi hắn còn liên tục công kích Lâm Phong nhiều lần như vậy, đã làm cho công lực của hắn không còn lại bao nhiêu.
- Lão già, vừa rồi ngươi đánh ta rất thoải mái đúng không? Bây giờ đến lượt ta.
Lúc này, Lâm Phong đã nắm chắc tất thắng, vì vậy hắn không nói nhiều nữa, trực tiếp xông về phía Vô Vọng Chủ.
Sau khi Vô Vọng Chủ nhìn thấy tình hình này, chỉ có thể vội vàng chạy trốn. Hắn hiểu rõ lúc này mình đánh với Lâm Phong nữa, chỉ sợ mình sẽ không thắng được.
Nhưng Lâm Phong không thể tha cho hắn, chỉ qua mấy hơi thở đã chặn lại Vô Vọng Chủ, sau đó đánh một chưởng trúng ngực của Vô Vọng Chủ.
Đến lúc này, tuy trận chiến này chưa phân thắng bại, nhưng kết quả đã vô cùng rõ ràng.
Vô Vọng Chủ không thể nào giải quyết được Lâm Phong trong thời gian ngắn, Lâm Phong lại có đủ khả năng áp chế Vô Vọng Chủ.
Nếu tiếp tục đánh nữa, Vô Vọng Chủ không thể là đối thủ của Lâm Phong, hắn không có ý chí kiên định giống như Lâm Phong.
Ở dưới tình huống nguy hiểm này, Lâm Phong có thể nắm lấy cơ hội một phần nghìn làm cho mình sống sót, nhưng hắn phải trả giá cực lớn.
Bây giờ, Vô Vọng Chủ không có ý chí như vậy, nếu còn là lúc trẻ, Vô Vọng Chủ có thể sẽ làm giống như Lâm Phong vậy.
Nhưng đáng tiếc nhiều năm qua, hắn quen sinh sống an nhàn, đã đánh mất ý chí chiến đấu này.
Khi hắn nhìn thấy mình không có cách nào giải quyết kẻ địch, hơn nữa kẻ địch lại sắp giải quyết mình, trong lòng hắn khiếp sợ. Khi một người đang chiến đấu lại khiếp sợ, hắn đã không thể là đối thủ của kẻ địch nữa.