Hơn nữa hắn cũng không thể có bất kỳ suy nghĩ nào gây bất lợi cho chủ nhân, một khi có bất kỳ ý nghĩ nào gây bất lợi cho chủ nhân, chủ nhân có thể lập tức biết được.
Cho nên bất kỳ một sinh vật nào cũng không thích cách thức này chứ đừng nói là một con người, hơn nữa còn là một người cấp bậc tiên nhân, nhưng Vô Vọng Chủ không có lựa chọn khác. Nếu hắn nói không ký kết khế ước linh hồn này, một giây sau hắn sẽ phải chết mất.
Bởi vì chân của Lâm Phong đã giẫm lên trên ngực hắn, chỉ cần Lâm Phong nhất thời dùng sức lại có thể đạp nát lục phủ ngũ tạng của hắn, hơn nữa còn có thể giẫm nát đầu hắn, hắn sẽ không có bất kỳ cơ hội sống nào nữa. Cho nên hắn chỉ có thể tiếp nhận.
Tối thiểu làm như vậy, hắn có thể sống sót. Về phần sau này thế nào, bây giờ Vô Vọng Chủ không nghĩ tới, chỉ cần có thể sống sót là an ủi lớn nhất đối với hắn rồi.
Sau khi ký kết khế ước linh hồn, Lâm Phong cuối cùng mới yên tâm. Bây giờ, Lâm Phong chỉ cần phải giải quyết Khôn Mãng tiên nhân nữa thôi.
- Khôn Mãng tiên nhân, ngươi không ngờ được ta đã giải quyết xong chuyện bên này, tiếp theo chính là lúc ngươi phải chết.
Lâm Phong không dám trì hoãn, trực tiếp gia nhập vào trong cuộc chiến. Khôn Mãng tiên nhân và đám người Tổ Long vẫn đang trong giai đoạn giằng co.
Tuy hai bên ít nhiều đều bị thương, nhưng không ai làm gì được đối phương. Chỉ có điều sau khi Lâm Phong vừa gia nhập, lập tức làm cho tình hình cuộc chiến thay đổi.
Khôn Mãng tiên nhân lập tức bị ngăn chặn. Sau khi Khôn Mãng tiên nhân nhìn thấy tình hình này thì sửng sốt.
Bất kể thế nào, hắn cũng không ngờ Vô Vọng Chủ lại không thể giải quyết được Lâm Phong, điều này đúng là thái quá.
Hơn nữa, mấu chốt nhất là trạng thái của Lâm Phong không tệ lắm, tuy nhìn qua cũng bị thương nhưng tối thiểu Lâm Phong vẫn có năng lực chiến đấu.
Hắn thật sự không hiểu rốt cuộc có chuyện gì xảy ra. Sau đó, hắn nhìn thấy Vô Vọng Chủ đứng ở bên cạnh, cộng thêm trạng thái tinh thần của Vô Vọng Chủ, Khôn Mãng tiên nhân lập tức hiểu rõ có chuyện gì xảy ra.
Dù thế nào hắn cũng không ngờ được Vô Vọng Chủ chẳng những không giải quyết được Lâm Phong, trái lại còn ký khế ước với Lâm Phong, điều này càng thái quá hơn.
- Ngươi không cần nhìn hắn nữa, bây giờ hai chúng ta đã ký kết khế ước linh hồn, hắn đã là nô bộc của ta. Nếu không phải hắn bị thương quá nghiêm trọng, hắn đã ra tay với ngươi rồi. Bây giờ ngươi chỉ có một mình thôi.
Ban đầu, Khôn Mãng tiên nhân tưởng Vô Vọng Chủ và Lâm Phong chẳng qua thỏa thuận gì đó mới ngừng tay.
Nhưng sau khi Lâm Phong vừa nói vậy, Khôn Mãng tiên nhân càng cảm giác không thể nào tin nổi. Hắn không hiểu được tại sao Vô Vọng Chủ phải ký khế ước nô bộc với Lâm Phong?
Điều này thật khó tin. Cho dù thực lực của Lâm Phong có mạnh hơn nữa, cũng không thể trực tiếp đánh cho Vô Vọng Chủ phục được.
Nhưng cho dù chuyện này có thái quá, nó vẫn là sự thật. Bây giờ hắn phải nghĩ cách vượt qua tình thế nguy hiểm này mới được. Nếu không, hắn có lẽ sẽ thật sự tiêu đời. Lâm Phong chắc chắn không thể tha cho hắn.
Sau khi giải quyết xong Vô Vọng Chủ bên này, Lâm Phong không chậm trễ, lập tức gia nhập vào cuộc chiến của đám người Tổ Long và Khôn Mãng tiên nhân.
Lúc trước, đám người Tổ Long thật ra còn kiên trì rất gian nan, dù sao mấy người bọn họ bao vây tấn công Khôn Mãng tiên nhân, nhìn qua có vẻ rất nhẹ nhàng, nhưng trên thực tế cũng không phải vậy. Bởi vì thực lực của bọn họ kém xa Lâm Phong, bọn họ chỉ có thể dựa vào tổng số lượng năng lực đặc biệt cùng với sự phối hợp ăn ý của mình để quấn lấy Khôn Mãng tiên nhân, khiến Khôn Mãng tiên nhân không thể rảnh tay. Bây giờ có Lâm Phong gia nhập, tình hình lập tức thay đổi.
Đám người Lâm Phong thành công áp chế Khôn Mãng tiên nhân. Chờ đến khi Khôn Mãng tiên nhân nhìn thấy Vô Vọng Chủ đứng ở phía xa, hắn thật sự không hiểu Vô Vọng Chủ và Lâm Phong đã có thỏa thuận gì, không ngờ hai người bọn họ lại dừng tay, đúng là thái quá.
Lâm Phong lại nói cho Khôn Mãng tiên nhân biết về tình hình thực tế, điều này làm Khôn Mãng tiên nhân càng thêm chấn động.
Bất kể thế nào, hắn cũng không ngờ được Vô Vọng Chủ sẽ đồng ý ký kết khế ước nô bộc trên linh hồn với Lâm Phong. Điều này thật sự quá thái quá, bất kể thế nào hắn cũng không hiểu nổi rốt cuộc có chuyện gì xảy ra.
- Vô Vọng Chủ ngươi thật sự là một tên súc sinh không biết xấu hổ, bất kể thực lực của ngươi cao hay thấp, không ngờ ngươi sẽ lựa chọn ký kết khế ước nô bộc với một vãn bối, lẽ nào ngươi không cần thể diện nữa sao?
Trong lòng Khôn Mãng tiên nhân lúc này vô cùng căm hận Vô Vọng Chủ. Hắn vốn cho rằng mình gọi Vô Vọng Chủ đến có thể giúp mình giải quyết vấn đề.