Những con yêu thú này đều rất thông minh, bọn chúng biết mình không thể trêu vào Trường Vinh Hạo này, như vậy tốt nhất là có thể trao đổi với đối phương.
Nếu có thể lấy một vài thứ đổi cũng được, bởi vì Tổ Long và Hắc Kỳ Lân đã nói cho bọn chúng biết, có thể không ra tay thì cố gắng đừng ra tay.
Nếu thật sự gặp phải loại tình huống này, cứ thương lượng với đối phương trước, xem có thể tiến hành trao đổi hay không.
Nếu ngay cả việc trao đổi cũng không được, vậy bọn chúng có thể trở về thông báo với bọn họ, sau đó sẽ do bọn họ ra tay đối phó với đối phương.
Tuy Linh Chi không phải quá hiếm, nhưng nếu nhiều năm lại khác. Nhất là Linh Chi nghìn năm trước mắt này lại càng khó có được.
Nhưng những con yêu thú này chưa kịp ra tay hái Linh Chi xuống, đã bị một bóng dáng khác lấy được. Mà khi những con yêu thú này nhìn thấy rõ bóng dáng này, mới phát hiện hóa ra đây là một nhân loại.
Ở trong mắt bọn chúng, sẽ chỉ có hai trường hợp nhân loại xuất hiện ở nơi dã ngoại, thứ nhất là thực lực rất yếu, tới nơi dã ngoại thử vận may, loại tình huống thứ hai chính là thực lực rất mạnh.
Cho nên bọn họ muốn phán đoán được kẻ trước mắt kia rốt cuộc thuộc về loại nào cũng rất dễ, cứ nhìn khí thế của hắn là được rồi.
Mà thông qua khí thế để phán đoán về hắn, những con yêu thú này biết mình không phải là đối thủ của hắn, cho nên chắc chắn không thể vừa gặp đã ra tay với đối phương.
Nói làm vậy, mình sẽ gặp nguy hiểm. Cho nên những con yêu thú này vẫn khá lễ phép, thậm chí một con trong đó còn hỏi vài câu, hy vọng có thể thăm dò được lai lịch của đối phương, chỉ có điều cuối cùng không thành công mà thôi.
Nhưng bọn chúng biết nhân loại đối diện này tên là Trường Vinh Hạo, hơn nữa nhìn hình dáng hắn còn giống như thật sự không sợ trời không sợ đất. Cho nên những con yêu thú này chỉ có thể nhượng bộ, thử dùng đồ tiến hành trao đổi, nếu có thể trao đổi được thì càng tốt.
- Các ngươi đừng chọc cho ta cười nữa. Chỉ dựa vào các ngươi có thể lấy ra thứ gì tốt chứ? Hơn nữa, đừng nói là các ngươi, chỉ sợ cho dù là chủ nhân phía sau các ngươi cũng không lấy ra được vật gì quý hơn Linh Chi nghìn năm này, cho nên các ngươi tốt nhất cút xéo ngay cho ta. Các ngươi cứ trở về nói cho chủ nhân phía sau các ngươi biết, Trường Vinh Hạo ta đã lấy nó đi, nếu hắn có gì không phục thì cứ việc tới tìm ta.
Thực lực của Trường Vinh Hạo này thật ra rất mạnh, cũng không phải tồn tại mà những con yêu thú trước mắt này có thể trêu chọc được.
Sau khi những con yêu thú này nghe được Trường Vinh Hạo này thậm chí không muốn trao đổi, trong lòng chúng đã biết, xem ra chuyện này phải thực hiện theo quy trình cuối cùng.
Bọn chúng sẽ trở lại nói cho đám người Hắc Kỳ Lân và Tổ Long biết, sau đó để bọn họ tới xử lý là được rồi. Thật ra những con yêu thú này khá may mắn. Dù sao Trường Vinh Hạo không phải kẻ ngốc, vừa nhìn đã có thể nhận ra chúng không phải vô chủ, phía sau bọn chúng nhất định là có người. Cho nên hắn không tùy tiện ra tay.
Bởi vì Trường Vinh Hạo cũng sợ đắc tội thế lực lớn nào đó. Nếu không, với thực lực của Trường Vinh Hạo, chỉ sợ hắn đã sớm ra tay, trực tiếp đập chét những con yêu thú này là xong. Dù sao bình thường hắn làm vậy, cũng không ai có thể là đối thủ của hắn. Tuy nhiên hắn muốn tránh chọc vào rắc rối, cho nên mới không làm như thế. Hắn quyết định bảo những con yêu thú này cút đi là được. Dù sao bất kể sau lưng chúng là ai, Trường Vinh Hạo cũng không sợ.
- Vậy chúng ta không quấy rầy đại nhân ngài nữa, đám tiểu nhân xin rời đi trước.
Những con yêu thú kia nghe được Trường Vinh Hạo nói vậy, chúng đã biết mình không thể trêu vào Trường Vinh Hạo này, vì vậy bắt đầu vội vàng nhận lỗi, sau đó nhanh chóng trốn đi.
Nếu chẳng may Trường Vinh Hạo này đổi ý, muốn ra tay với bọn chúng, vậy bọn chúng sẽ gặp nguy hiểm mất.
Tuy nhiên bọn chúng không đi hết mà để một con yêu thú giỏi về ẩn nấp tới canh chừng hướng đi của Trường Vinh Hạo này, xem thử hắn sẽ đi đâu.
Lầm như vậy, chờ sau khi Hắc Kỳ Lân hoặc Tổ Long chạy tới, cũng thuận tiện biết hắn ở đâu. Bọn chúng đã làm chuyện này rất nhiều lần, rất quen với các quy trình trong đó.
Ở những nơi dã ngoại thế này, bình thường sẽ chỉ để ý xem thực lực của ai mạnh hơn, thực lực của ai mạnh hơn, như vậy người đó có thể có nhiều cơ hội sinh tồn ở nơi dã ngoại hơn.
Mặc dù nhóm yêu thú này của Lâm Phong có thực lực không mạnh lắm, nhưng chỉ cần chúng không gặp phải những kẻ khó chơi, chúng chắc hẳn đều có thể đối phó được.
Hơn nữa, cho dù chúng không đối phó được vẫn có cách xử lý. Chỉ có điều những con yêu thú kia quả thật không phải là đối thủ của Trường Vinh Hạo trước mặt.