Toàn Dân Ngự Thú: Ta Có Thể Chứng Kiến Tin Tức Ẩn Giấu ( Dịch )

Chương 641 - Chương 1647 - Trời Cao Biển Rộng

Chương 1647 - Trời cao biển rộng
Chương 1647 - Trời cao biển rộng

Cho dù Lâm Phong không phải là đối thủ, tối thiểu hắn vẫn có khả năng chạy trốn được, nhất định có thể bảo đảm an toàn cho mình.

Sau khi nghe được Lâm Phong nói vậy, đám người Hắc Kỳ Lân cũng yên tâm hơn.

Cuối cùng, bọn họ không tiếp tục giữ Lâm Phong lại nữa, Lâm Phong cũng không cần chuẩn bị gì, lập tức rời đi.

Sau khi ý thức được tâm cảnh của mình xảy ra vấn đề, Lâm Phong biết rất rõ trong trường hợp này, nếu mình chỉ dựa vào bế quan tu luyện thật ra rất khó giải quyết được vấn đề.

Cho dù cuối cùng hắn thật sự có thể giải quyết được vấn đề này, sau này có lẽ vẫn có thể xảy ra tình huống tương tự. Cho nên để tránh sau này mình có phiền toái gì, Lâm Phong quyết định một mình ra ngoài một chuyến.

Có lẽ làm vậy có thể khiến cho mình đột phá bình cảnh trên tâm cảnh, đương nhiên đây không phải là chuyện dễ dàng. Bởi vì rất nhiều người thật ra đều kẹt ở cửa ải này, thậm chí thiên kiêu vạn cổ cũng có thể kẹt ở cửa ải này, cuối cùng chỉ có thể chết già ở một cảnh giới nào đó. Đây là chuyện vô cùng bi thương đối với bọn họ.

Rõ ràng thực lực của mình có thể anh dũng tiến về phía trước, sẽ không gặp phải cản trở gì, nhưng hết lần này tới lần khác, bởi vì tâm cảnh tu vi của mình không đạt tới, cuối cùng chỉ có thể bị kẹt lại một chỗ.

Đây quả thật là chuyện khiến người ta rất khó chịu. Lâm Phong muốn tránh xuất hiện tình hình như vậy, cho nên quyết định một mình ra ngoài. Thật ra điều này không hề nguy hiểm đối với Lâm Phong.

Bởi vì thực lực của Lâm Phong bây giờ vẫn rất mạnh, cho dù thật sự có người muốn gây bất lợi cho Lâm Phong, chỉ cần Lâm Phong không muốn chết, thật ra không ai có thể làm gì được hắn. Dù sao Lâm Phong muốn chạy trốn, sợ rằng không có người nào có thể ngăn cản được.

- Trạm thứ nhất, ta nên đi đâu đây? Ta phải đi đâu? Ta không có lựa chọn nào tốt. Tuy bên ngoài là trời cao biển rộng, nhưng hình như ta không có chấp niệm với chỗ nào.

Tuy Lâm Phong ra ngoài một mình, nhưng Lâm Phong thật ra chưa có kế hoạch nên đi đâu. Dù sao Lâm Phong căn bản không có quyến luyến gì với những nơi này, hắn càng hy vọng được ở bên cạnh người thân, bằng hữu của mình hơn.

Đây mới là chuyện Lâm Phong cao hứng nhất, chỉ cần ở bên cạnh bằng hữu, người thân của mình, cho dù ở bất kỳ đâu, Lâm Phong đều có thể cảm thấy hạnh phúc cảm thấy vui vẻ.

Nhưng nếu rời khỏi những người thân bằng hữu của mình, hình như chẳng có chỗ nào có thể khiến Lâm Phong cảm giác thoải mái, cho nên Lâm Phong không biết mình nên đi đâu.

Vì vậy hắn chỉ có thể đi không mục đích về phía trước, chờ sau này sẽ quyết định tiếp.

Lâm Phong cứ đi như vậy, lại tới gần chỗ đã lấy được cây Linh Chi nghìn năm, vì vậy Lâm Phong ngắm nhìn mấy ngọn núi này...

Những ngọn núi bị chém mất đỉnh trước mắt đều là kiệt tác của Lâm Phong, đều do Lâm Phong làm ra.

Hắn cũng phát hiện ra cây Linh Chi nghìn năm trong một ngọn núi trong đó, mới có thể làm cho Trọng Sinh Thú có một cơ hội tiến hóa.

- Sinh linh vạn vật trên thế gian này quả nhiên đều đang tranh đua, có thể vượt qua đều có thể đạt tới Bỉ Ngạn trong mộng tưởng, nhưng lại có bao nhiêu người có thể vượt qua được?

Lâm Phong nhìn những đống đổ nát trước mặt, trong lòng thật ra cũng rất xúc động, bởi vì tất cả những điều này đều do Lâm Phong tạo thành, nhưng đây là quy tắc sinh tồn của thế giới này.

Nếu ngươi không năng lực có thể khiến cho mình sống sót trong thời gian nguy hiểm này, vậy ngươi chỉ có thể bị đào thải, trở thành một trong hàng nghìn hàng vạn bọt sóng, thậm chí còn không phải là bọt sóng.

Đây không phải là vấn đề ai đáng thương hơn ai. Có vài lúc, cuộc đời chính là tàn khốc vô tình như vậy, không có người nào đáng thương, cũng không có ai sẽ thương hại người khác.

Cuối cùng mọi người chỉ vì có thể tiến một bước về phía trước, phía sau đầy xương trắng.

Sau khi rời khỏi nơi quen thuộc của mình, Lâm Phong một mình bay tự do không mục đích về phía trước, rất nhanh đã tới một nơi quen thuộc.

Chỗ này chính là nơi Lâm Phong giải quyết Trường Vinh Hạo, bắt được cây Linh Chi nghìn năm.

Đối với Lâm Phong, chuyện xảy ra ở đây vẫn còn in sâu trong ký ức của Lâm Phong.

Nhìn những đống đổ nát cùng với mấy đỉnh núi bị chém mất đỉnh, Lâm Phong dường như có hơi quá đáng. Dù sao hắn đã giết chết Trường Vinh Hạo, còn lật tung, thậm chí phá hủy chỗ này.

Lâm Phong nghe hình như vô cùng đáng trách, nhưng trên thực tế đây là chuyện quy tắc.

Nếu ngươi không có thực lực tương ứng để có thể bảo vệ mình, bảo vệ được người bên cạnh mình, vậy ngươi chỉ có thể đối mặt với kết quả bất đắc dĩ này.

Không phải Lâm Phong máu lạnh vô tình, hắn chắc chắn phải làm như vậy. Nếu không sợ rằng đây sẽ là kết quả của Lâm Phong.

Bình Luận (0)
Comment