Nhưng chuyện gì cũng phải có mức độ, nếu Lâm Phong không để ý tới tất cả những điều này, giết chóc không kiêng nể, Lâm Phong cuối cùng chắc chắn sẽ không có kết quả gì tốt. Phải làm thế nào nắm giữ được mức độ này mới là chuyện khó.
Mà có lẽ đây chính là một điểm quan trọng có thể bước tới một bước. Ngoài ra, có thể cần tới ý trời.
- Ta thích giết chóc sao? Ta hình như không thích giết chóc, nhưng vì sao gần đây ta lại tạo ra nhiều sát nghiệt như vậy?
- Tại sao ta muốn giết nhiều người như vậy? Ta không nên làm như vậy chứ?
Lâm Phong nhìn tất cả cảnh vật trước mắt, trong lòng hắn bắt đầu rầu rĩ, bắt đầu bàng hoàng, Hắn không biết mình làm tất cả những điều này rốt cuộc là đúng hay sai.
Bởi vì đến bây giờ, Lâm Phong không biết rốt cuộc là Trường Vinh Hạo phát hiện ra cây Linh Chi nghìn năm kia trước, hay những yêu thú phía dưới phát hiện ra cây Linh Chi nghìn năm kia trước.
Nhưng bất kể là ai phát hiện trước, cuối cùng cây Linh Chi nghìn năm này đã tới trong tay Lâm Phong, Trường Vinh Hạo cũng bởi vậy mà mất mạng.
Mặc dù Trường Vinh Hạo đúng là đã ra tay trước, nhưng ban đầu hắn hình như cũng không muốn giết chết Lâm Phong.
Cho nên Lâm Phong không biết mình bây giờ thế nào, hắn thậm chí cảm giác mình đã thành một ác ma thích giết chóc.
Lâm Phong cảm giác khủng hoảng, hắn sợ mình trở thành kẻ mình đã từng ghét nhất. Lâm Phong ghét nhất chính là lạm sát kẻ vô tội, hắn căm hận nhất cũng là kẻ lạm sát người vô tội.
Nhưng hiện tại xem ra, Lâm Phong hình như đã biến thành người như vậy.
Lâm Phong cảm thấy vô cùng sợ hãi, hắn nhìn hai bàn tay của mình, cảm giác đôi tay này của mình dính đầy máu.
- Trong khoảng thời gian này, ngươi rốt cuộc đã giết bao nhiêu người? Có bao nhiêu người đã chết ở dưới tay ngươi. Lại có bao nhiêu người gián tiếp chết vì ngươi. Lẽ nào sự thành công của ngươi lại cần tính mạng của nhiều người như vậy lót đường à?
Lúc này Lâm Phong bắt đầu nghi ngờ mình, hắn cảm thấy mình có lẽ đã đi nhầm đường.
Dù sao ban đầu hắn thật sự không muốn giết nhiều người như vậy, nhưng trong khoảng thời gian này, hắn thực sự đã giết không ít kẻ địch.
Trong những kẻ địch này quả thật có kẻ cùng hung cực ác, vừa gặp đã muốn giết chết Lâm Phong, nhưng có một số chẳng qua bởi vì hai bên tranh chấp, Lâm Phong cuối cùng không có cách nào phải ra tay giết chết kẻ địch. Nhưng lẽ nào bọn họ thật sự đáng chết như thế sao?
Lâu nay, một người có thể làm việc gì, hoàn toàn được quyết định bởi niềm tin của hắn có kiên định hay không. Khi một người nắm giữ niềm tin kiên định, cho dù năng lực của hắn không đủ, nhưng niềm tin kiên định này sẽ thúc đẩy hắn điên cuồng đi về phía mục tiêu, dũng cảm tiến về phía trước.
Cuối cùng cho dù còn chưa đạt tới mục tiêu này cũng cách rất gần rồi. Bây giờ, sợ rằng Lâm Phong không có niềm tin kiên định như thế.
Hắn thậm chí không biết mình làm tất cả những điều này rốt cuộc là đúng hay sai.
Bởi vì từ khi Lâm Phong bắt đầu đi ký khế ước với các thần thú, hắn đã giết không ít người.
Trong những người này có vài người cùng hung cực ác, cũng có vài người chủ động tới gây sự, nhưng bất kể thế nào Lâm Phong giết chết đã tất cả bọn họ.
Lúc này, Lâm Phong bắt đầu nghi ngờ mình làm như thế có lẽ không đúng, dù sao trong bọn họ có lẽ có những kẻ không đáng chết.
Ví dụ như Trường Vinh Hạo này có lẽ đã phát hiện ra cây Linh Chi nghìn năm này trước.
Những yêu thú phía dưới của Lâm Phong phát hiện sau mà thôi, Trường Vinh Hạo thật ra cũng không làm gì những con yêu thú đó.
Nhưng kết quả sau cùng, chính là Trường Vinh Hạo chết, Lâm Phong lấy được cây Linh Chi nghìn năm.
Cho nên Lâm Phong bắt đầu nghi ngờ có phải mình đã trở thành một người lạm sát kẻ vô tội hay không.
- Nhất định là thực lực của mình gần đây tăng trưởng quá nhanh khiến ta bị lạc lối, đánh mất chính mình, cho nên mới trở nên thích giết chóc như vậy. Nhất định là như vậy.
- Nhất định là như vậy! Sau này, mình không thể lại lạm sát kẻ vô tội nữa, không thể tùy tiện lấy đi tính mạng của người khác nữa. Đúng, không sai, chính là như vậy.
Lúc này, Lâm Phong nhìn dãy đổ nát xung quanh, bắt đầu lẩm bẩm. Hắn cuối cùng cảm thấy chuyện mình làm lúc trước quả thật sai rồi, mình không nên giết nhiều kẻ địch như vậy.
Hơn nữa trong bọn họ cũng có vài người không thật sự đáng chết, nhưng đã chết ở trên tay của hắn. Điều này khiến Lâm Phong cảm giác được dạo này sát khí của mình hơi nặng.
Hắn quyết định sau này không thể tùy tiện lấy đi tính mạng của người khác. Sau khi Lâm Phong có ý nghĩ này, Lâm Phong cho rằng mình có thể sẽ thoải mái hơn.
Dù sao mình đã suy nghĩ cẩn thận vấn đề của mình nằm ở chỗ nào, mình sẽ phải cảm thấy rất thoải mái mới đúng. Nhưng Lâm Phong không hề có cảm giác thoải mái, trái lại, hắn càng thêm mờ mịt, chẳng lẽ hắn sai lầm rồi sao?