Nếu hắn sai, vậy hắn phải làm như thế nào? Chẳng lẽ hắn nên làm ngược lại, giết chết tất cả những kẻ ngăn cản mình à?
Nhưng nếu làm vậy, Lâm Phong không phải sẽ thành người lạm sát kẻ vô tội sao? Cho nên Lâm Phong tiến vào trong một nghịch lý hình như không có câu trả lời chính xác.
Lâm Phong vô cùng đau khổ, thậm chí đau khổ đến mức dùng hai tay ôm đầu đầu, trực tiếp đập đầu xuống đất.
- A...! Ta nên làm gì? Ta rốt cuộc phải làm gì? Ta là ai? Ta là ai? Ta rốt cuộc là ai?
Bởi vì không suy nghĩ thông suốt được chuyện này, dẫn đến cảm xúc của Lâm Phong không ổn định, thậm chí trực tiếp suy sụp.
Lâm Phong thật sự không nghĩ ra mình nên làm thế nào, hắn không biết mình rốt cuộc có nên giết người không. Hắn đã giết quá nhiều người rồi.
Nhưng mặt khác, nếu không giết người, Lâm Phong cảm giác không thể nào giải quyết được chuyện đó.
Cho nên cuối cùng Lâm Phong tiến vào một ngõ cụt, một ngõ cụt hoàn toàn không có ánh sáng, điều này khiến Lâm Phong không nhìn thấy được bất kỳ hy vọng nào.
Lâm Phong nhìn hai tay của mình, cảm thấy đôi tay này của mình dính đầy máu, tuy trong đó có vài kẻ địch cùng hung cực ác, bọn họ thật sự đáng chết, giết bọn họ sẽ không có gánh nặng tâm lý. Nhưng Lâm Phong cảm thấy có vài kẻ địch chưa chắc đã đáng chết.
Ví dụ như Trường Vinh Hạo này, Lâm Phong cảm thấy mình giữ lại một mạng cho hắn cũng chẳng sao. Hơn nữa, mặc dù Lâm Phong rất cần cây Linh Chi nghìn năm kia, nhưng cũng không nhất quyết là nó. Hơn nữa cho dù cuối cùng là Trường Vinh Hạo ra tay trước, nhưng có lẽ Trường Vinh Hạo là người phát hiện ra cây Linh Chi nghìn năm kia trước.
Nếu đúng là Trường Vinh Hạo phát hiện ra cây Linh Chi nghìn năm này trước, vậy Lâm Phong cướp của người ta, không phải đã làm việc ác sao?
Cho nên biết Lâm Phong vô cùng rầu rĩ, không biết mình nên như thế nào, thậm chí Lâm Phong cảm giác suy sụp, không biết mình là ai nữa.
Loại tình huống này kéo dài suốt mấy ngày, Lâm Phong vẫn ngồi ở giữa dãy núi đổ nát, không nghe thấy gì, không biết gì.
Lúc này, Lâm Phong giống như cái xác không hồn, ánh mắt trống rỗng không bất kỳ ánh sáng nào. Nếu là người quen thuộc với Lâm Phong nhìn thấy tình trạng của Lâm Phong lúc này, chắc chắn sẽ giật mình kinh ngạc.
Lâm Phong bình thường luôn rạng rỡ lại có thể biến thành như vậy.
Vừa lúc đó, một con vật hình dáng như con chuột bò đến trước mặt của Lâm Phong, sau đó lại xuất hiện một con linh miêu. Con linh miêu này di chuyển rất nhanh, lao tới bắt lấy và tha ngậm lấy con chuột mang đi.
Lâm Phong nhìn thấy tất cả những điều này, ánh mắt dần dần sáng lên.
- Thì ra là thế, thì ra là thế. Ta cuối cùng xem như đã hiểu rõ rốt cuộc có chuyện gì xảy ra rồi. Ha ha ha ha, đúng là thế gian vốn không sao, lo sợ không đâu.
Theo ánh mắt Lâm Phong dần dần tỉnh táo trở lại, khí thế toàn thân của Lâm Phong đã hoàn toàn khác trước, khí thế suy sụp trên người thoáng cái lại biến mất.
Lâm Phong lại trở thành một thiếu niên hăng hái, lại hoạt bát như trước, bởi vì cảnh tượng vừa rồi khiến Lâm Phong hiểu rõ một việc.
Đó chính là bất kể giết và không giết, đều không liên quan tới chuyện khác, chỉ xem Lâm Phong cảm thấy có đáng giá làm hay không thôi.
Bởi vì rất nhiều chuyện thật ra không cần để ý tới cách nhìn của người khác, chỉ cần có thể khiến mình không thẹn với trời, không thẹn với đất, không thẹn với mình, cùng với những người thân bạn bè bên cạnh mình, vậy chuyện này sẽ chẳng có gì không đáng mà là nên làm.
Lại giống như những kẻ địch bị hắn giết chết hắn, nếu bọn chúng lựa chọn trở thành kẻ địch của Lâm Phong, vậy nhất định phải gánh chịu hậu quả tương ứng.
Lâm Phong không muốn vừa gặp đã đuổi tận giết sạch bọn chúng, mà ở bị ép bất đắc dĩ mới ra tay. Cho nên Lâm Phong không cần cảm thấy hối hận hay áy náy vì bọn họ, đây là con đường mỗi người tự lựa chọn.
- Hóa ra có đôi khi chỉ đơn giản như vậy. Nếu nghĩ một chuyện đơn giản thành phức tạp, vậy chính là hại mình.
Thật ra, nếu muốn suy nghĩ cẩn thận về vấn đề này, nói đơn giản cũng đơn giản, nói khó cũng khó, hoàn toàn chỉ xem mình có thể điều chỉnh được không.
Lâm Phong cuối cùng đã suy nghĩ cẩn thận về vấn đề này. Tuy bây giờ Lâm Phong còn chưa có hoàn toàn giải quyết được vấn đề tâm cảnh, nhưng thật ra hắn đã có sự đột phá, dù sao tâm cảnh của Lâm Phong đã càng thêm kiên định.
Bởi vì không nghĩ ra những việc mình làm trong thời gian này rốt cuộc là có đúng hay không, Lâm Phong chìm sâu trong sự rầu rĩ xoắn xuýt.
Cuối cùng hắn đã khiến mình trở nên vô cùng chán chường, trong ánh mắt cũng không còn rạng rỡ nữa. Nhưng chẳng bao lâu Lâm Phong đã điều chỉnh xong.
Thông qua một chuyện nhỏ, Lâm Phong hiểu rõ cái gì gọi là quy tắc sinh tồn, cái gì gọi là chuyện thế gian không cần quan tâm tới những điều đó, kẻ địch nên giết hay không đều được, chỉ cần Lâm Phong không thẹn với lòng, thật ra có rất nhiều chuyện không cần phải suy nghĩ tới.