- Lâm Phong, nếu ngươi là nam nhân, là Ngự Thú Sư, vậy ngoan ngoãn tiếp thu khiêu chiến của ta! Bằng không, thì nhanh nhường phương án bồi dưỡng lại!
Lâm Phong đã thu hồi vẻ giận dữ trên mặt, ngược lại biến thành một loại lãnh tĩnh làm người ta phát lạnh:
- Ngươi muốn thua, ta sẽ thành toàn ngươi, đi thôi, gặp trên đấu trường.
Dứt lời, Lâm Phong cầm túi sách sải bước rời đi.
Hà Lập thấy vậy vui mừng quá đỗi, vội vã mang theo đám học sinh xem náo nhiệt đuổi theo, rất sợ Lâm Phong nói là đi đấu trường, nhưng thực tế lại chạy trốn.
Nhưng bọn họ không chú ý tới là, lúc này Lâm Lăng Nhân cùng Văn Hóa đạo sư, đang ở phía sau đoàn người nhìn hết thảy.
- Tiểu tử Lâm Phong này không tệ, liếc mắt là có thể nhìn ra tên kia dùng thủ đoạn gì, tâm tính cũng không kém, có thể vì linh thú bị đối xử như vậy mà phẫn nộ, chỉ không biết có thể đánh thắng hay không.
Hiển nhiên lão sư lớp văn hóa rất thích Lâm Phong:
- Đúng rồi, đệ tử bảo bối của ngươi ở lớp văn hóa xếp thứ nhất, thứ hai là Hạ Sơ Tuyết. Hai tiểu gia hỏa này bỏ qua những học sinh khác mấy cấp độ.
- Bất quá ngươi thật không sợ bọn hắn lạc hậu? Thiên phú của Lâm Phong không phải loại hình chiến đấu, hơn nữa Hàn Phong sớm đã bị Trần Thiên Nam mang đi tập huấn.
Sắc mặt Lâm Lăng Nhân như thường.
- Thời điểm cự long và con kiến hôi thi chạy, sẽ quan tâm con kiến hôi bứt phá sao?
- Bất quá coi như tân sinh có 500 điểm cống hiến, cũng mua không được nhiều Hầu Nhi Quả như vậy. Phía sau chuyện này còn có hắc thủ.
Văn Hóa đạo sư thoáng suy tư:
- Là Ngự Thú đạo sư khác? Hay là ai.
- Là ai có quan hệ gì sao? Ai ta cũng không đáng kể.
Lâm Lăng Nhân tiêu sái rời đi, cũng không tính tới đấu trường xem học sinh của mình thắng như thế nào.
- Không đi xem một chút?
- Không đi. Trận chiến tất thắng có cái gì mà gì, tiểu hài tử đùa giỡn mà thôi.
Dứt lời, Lâm Lăng Nhân biến mất ở trong đám người.
Mà bên đấu trường, nghe nói Hà Lập đoạn thời gian gần đây danh tiếng không tệ, thắng liên tiếp nhiều trận khiêu chiến đệ nhất thiên tài Lâm Phong, bên ngoài đấu trường đã chen đầy người.
- Hà Lập, đánh nổ hắn!
- Ta muốn cược Hà Lập thắng, 50 điểm cống hiến!
- 50? Nghèo thành như vậy? Ta cược 200!
Nhìn đoàn người không ngừng ủng hộ mình, nội tâm Hà Lập dâng lên cảm giác vui vẻ mãnh liệt:
- Nhìn thấy không, Lâm Phong? Đây chính là lực lượng của Ngự Thú Sư phổ thông!
- Thật sao?
Lâm Phong từ chối cho ý kiến.
Bầu không khí trước mắt làm cho Hà Lập cảm thấy mình thực có thể đối kháng Lâm Phong, nhưng không nghĩ tới đây chẳng qua là bọt khí do đám người thổi lên mà thôi.
Trong đám người, đã có người mở cá cược, cái này ở học viện là được cho phép.
Chỉ cần ngươi đủ mạnh, ngươi thậm chí có thể tự mình thao túng tỉ lệ cược tới thu gặt điểm cống hiến của những học sinh khác, loại chuyện như vậy thường hay phát sinh, học viện cũng không cấm.
Dù sao Ngự Thú Sư lấy thực lực vi tôn, chỉ số IQ cũng là một bộ phận của thực lực. Đầu óc ngươi không dùng được bị gạt, oán trách ai?
Trận này hầu như mọi người đều đặt Hà Lập thắng, chỉ có Hạ Sơ Tuyết chen vào trong đám người, mua Lâm Phong thắng, 500 điểm cống hiến.
- Lâm Phong, ta mua ngươi 500, nhớ phải cho ta kiếm ít tiền lẻ!
Hạ Sơ Tuyết cổ vũ, cực kỳ tin tưởng Lâm Phong.
Thấy có nữ thần ủng hộ Lâm Phong, còn cược 500 điểm, người xem ở xung quanh đều hừ lạnh.
Lâm Phong nghe Hạ Sơ Tuyết nói, đột nhiên nghĩ đến cái gì, ném vòng tay của mình cho Hạ Sơ Tuyết:
- Tuyển thủ có thể đặt cược chứ?
- Có thể, nhưng chỉ có thể cược mình thắng.
Đây là vì phòng ngừa có người cố ý chịu thua tới đánh cược giả, tuy không có biện pháp ngăn chặn đánh giả, thế nhưng chí ít cũng là một hạn chế.
- Tốt, toàn bộ đặt.
Học sinh phụ trách tiếp thu hưng phấn giơ vòng tay của Lâm Phong lên hô lớn:
- Lâm Phong mua Lâm Phong thắng! 3500 điểm!
Lúc này mọi người mới nhớ, Lâm Phong từ chỗ học trưởng năm ba lấy được 3000 điểm cống hiến!
- Hà Lập nỗ lực lên, làm cho Lâm Phong một lần thua hết sạch!
- Xem hắn còn kiêu ngạo nữa không!
Rõ ràng là Hà Lập tới khơi mào sự việc, nhưng trong mắt mọi người, hoành hành ngang ngược lại là Lâm Phong.
Chỉ có thể nói, đối với người có tài năng, mọi người cho tới bây giờ không thiếu ghen tỵ và ác ý. Nếu không chiếm được, liền nghĩ biện pháp hủy diệt, đây là tác phong của nhân tính trước sau như một.
- Song phương vào chỗ, triệu hoán linh thú, chiến đấu bắt đầu!
Ngân Bối Viên của Hà Lập ngửa mặt lên trời thét dài, mặt lộ hung quang, liên tục đấm ngực mình. Lâm Phong nhìn Ngân Bối Viên đã không còn bao nhiêu lý trí, không khỏi thở dài:
- Vô Thường, chuẩn bị xong chưa?
- Bối Viên lên cho ta, sử dụng Cuồng Bạo cùng Cao Tốc Chụp Loạn!
Không đợi Bối Viên đánh về phía Vô Thường, Lâm Phong lạnh giọng nói:
- Vô Thường, Ám Quang Trảm!
Một đạo quang nhận màu đen vung ra, một đao chém lên ngực Bối Viên máu me đầm đìa.