Ngân Bối Viên bị thương càng thêm cuồng bạo, lại không để ý vết thương, nhào về phía Vô Thường, đôi cánh tay dài điên cuồng đánh tới.
- Đúng đúng đúng, chính là như vậy! Vậy mới tốt chứ Bối Viên! Giết chết nó!
Thấy Bối Viên công kích hữu hiệu, Hà Lập hưng phấn mà nhảy dựng lên, khán giả ở xung quanh cũng hoan hô:
- Chỉ một chiêu kia, sẽ trực tiếp đập nứt xương linh thú! Lực lượng của Ngân Bối Viên vốn rất lớn!
Lâm Phong mặt không biểu cảm:
- Vô Thường, cho nó cái thống khoái đi.
Sau một khắc, Vô Thường vừa rồi vẫn còn bị đè đánh lại vẫy đuôi né tránh Ngân Bối Viên công kích, sau đó nhảy lên không, móng vuốt chộp vào đầu Ngân Bối Viên, lưu lại từng vết máu.
Không đợi chỉ lệnh gì, Vô Thường vừa hạ xuống liền xoay người cắn vào cổ Ngân Bối Viên, sau đó quăng Ngân Bối Viên về phía Hà Lập.
Ngân Bối Viên té trên mặt đất, máu chảy không ngừng, khó khăn giơ cánh tay lên, lung la lung lay lại buông xuống, chỉ có thở dốc nhỏ nhẹ.
Linh thú giao thủ thoáng qua, chiến cuộc xoay chuyển cũng trong điện quang hỏa thạch.
Quần chúng ở bên ngoài sân mới vừa rồi vẫn còn hoan hô, giống như vịt đực đang kêu to bị bóp cổ, kém chút sặc hộc máu.
- Cái này là chỗ dựa của ngươi?
Sắc mặt Lâm Phong âm trầm, mang theo Vô Thường chuẩn bị ly khai. Hà Lập quỳ gối tại chỗ, nhìn linh thú của mình ngã xuống đất không dậy nổi, gương mặt không thể tin tưởng:
- Không có khả năng, tuyệt đối không có khả năng! Bối Viên của ta làm sao có thể thua? Bối Viên, ngươi đứng lên đi, ngươi đứng lên cho ta!
Trong mắt hắn, chiến đấu lúc trước đều là mình nhanh chóng giải quyết đối thủ, cho tới bây giờ chưa từng gặp tình huống như vậy, bây giờ Hà Lập không thể nào tiếp thu được sự thật này, quả thực còn điên cuồng hơn Ngân Bối Viên vài phần.
Lâm Phong không nhìn Hà Lập cuồng loạn, đi tới bên sân:
- Tuyên bố kết quả đi.
- Ồ ah ah, tốt…
Học trưởng phụ trách đấu trường hắng giọng nói:
- Tranh tài kết thúc, Lâm Phong thắng.
Thời điểm Lâm Phong cầm lại vòng tay của mình, số dư đã biến thành 7000, trực tiếp tăng gấp đôi.
Hạ Sơ Tuyết vui vẻ nhích lại gần:
- Ta cũng kiếm được 500!
Lúc này, khán giả xung quanh mới đột nhiên nghĩ đến, mình mua Hà Lập thắng, mà bây giờ, những điểm cống hiến kia tất cả đều đến trong tay Lâm Phong.
Nhất thời, ngoài đấu trường vang lên tiếng quỷ khóc sói tru, không biết còn cho rằng linh thú của bọn họ chết:
- Lâm Phong, ngươi trả điểm cống hiến cho ta!
- Lâm Phong, ngươi là lừa đảo, lừa ta 100 điểm cống hiến!
- Sao ngươi ác như vậy? Ngươi nhất định là cố ý giả heo ăn thịt hổ, muốn lừa điểm cống hiến của chúng ta? Nói không chừng Hà Lập cũng cùng một phe với hắn! Bọn họ đang diễn trò! Đây là giả tái! Đây là tấm màn đen!
Từng dân cờ bạc, ở thời điểm mình thua là không có lý trí để nói.
Bọn họ không nghĩ đến vừa rồi mình còn đắc ý, không nhớ mình trào phúng Lâm Phong, không thấy thảm trạng điên cuồng của Hà Lập ở trong sân, càng không nghĩ đến nguyên nhân thua là do mình tham lam.
Hạ Sơ Tuyết nghe những lời này, đang chuẩn bị nói cái gì đó, Lâm Phong giơ tay ngăn nàng lại.
Này không cần thiết... về sau mọi người không phải người ở cùng một tầng thứ, phí miệng lưỡi với bọn họ làm cái gì?
Thời điểm Lâm Phong đi ra đám người, đột nhiên phía sau đuổi tới một gia hỏa:
- Chờ đã! Lâm Phong, nhận thức một chút, ta gọi Vương Khánh Chi.
Lâm Phong quay đầu, nhìn thấy một người thân hình cao gầy, có vài phần anh khí, thoạt nhìn cũng là soái ca, lúc này trên mặt đang treo nụ cười:
- Đừng đi nhanh như vậy, tới, một ngàn này là của ngươi.
Không nói hai lời liền chuyển cho Lâm Phong 1000 điểm cống hiến.
Nhìn thấy Lâm Phong khó hiểu, Vương Khánh Chi giải thích:
- Ta là học sinh cấp cao, vừa rồi mua ngươi thắng ba ngàn điểm, đây là dựa vào ngươi kiếm được, dựa theo quy củ cho ngươi một bộ phận, coi như kết giao bằng hữu.
Nguyên lai, vị này là số không nhiều lựa chọn mua Lâm Phong thắng.
- Đúng rồi, thuận tiện nói cho ngươi. Trong cấp cao có người nhìn ngươi khó chịu, các đạo sư dường như cũng có. Súng bắn chim đầu đàn nha, tiểu lão đệ. Bất quá ta rất xem trọng ngươi.
Vương Khánh Chi giống như quen biết đã lâu, thản nhiên nói:
- Tốt nhất cẩn thận một chút, tuy ngươi có Lâm ma đầu bảo hộ, thế nhưng dựa theo quy củ của học viện, có rất nhiều biện pháp có thể ra tay với ngươi, mà Lâm ma đầu cũng không thể giúp ngươi.
- Coi như về sau lấy lại danh dự, cũng phải lo lắng bọn họ sẽ tìm cơ hội hạ tử thủ.
Lâm Phong gật đầu:
- Đa tạ nhắc nhở.
- Không có gì, nếu cần giúp đỡ, tới năm thứ tư tìm ta.
Nhìn Vương Khánh Chi rời đi, Lâm Phong đi không bao lâu, lại gặp một nhóm người khác.
Chỉ là đám người kia, ánh mắt cùng thái độ nhìn Lâm Phong không quá thân mật.
Người cầm đầu là một tráng hán ngũ đại tam thô, đang cưỡi trên lưng một con Hắc Hổ, đi về phía Lâm Phong:
- Ngươi chính là Lâm Phong? Tân nhân ở trong học viện, tốt nhất an phận một chút, cẩn thận ngày nào chết cũng không biết tại sao mình chết.