- Con bà nó, Lâm Phong ngươi đúng là thần mà.
Lúc đối diện còn chưa kịp hoan hô, Vương Khánh Chi ngược lại hô trước. Không ngờ máy móc kiểm định giống hệt với suy đoán của Lâm Phong sau khi mới nhìn thoáng qua.
Vương Khánh Chi sẽ không lo lắng gì nếu Lâm Phong có thể cược trúng cả mười quả trứng này. Hắn mỉm cười ôm ngực đứng tại chỗ, vừa lắc đầu tặc lưỡi lấy làm kỳ lạ.
- Họ Vương kia, ngươi không phục à? Ngươi mau mở quả trứng của ngươi ra, cho ta xem ngươi chọn được thứ gì!
Phương Kiệt cũng chú ý tới dáng vẻ thảnh thơi, nắm chắc mọi chuyện trong tay của Vương Khánh Chi, nhất thời không rõ hắn rốt cuộc đang làm ra vẻ hay thật sự tự tin.
Chẳng qua hắn vẫn tin tưởng Vương Khánh Chi lúc trước bị lỗ nhiều tiền như vậy, trình độ không thể mạnh hơn mình được.
Nguyên nhân rất đơn giản, trong đám người hắn dẫn tới hôm nay có một người có thiên phú cảm giác được khí tức của linh thú, lúc trước trong một lần đi rèn luyện đã xảy ra sự cố bất ngờ, bây giờ có thể mơ hồ cảm giác được khí tức trong trứng linh thú!
Bởi vậy, Phương Kiệt cảm giác mình có phần thắng rất cao, trên mặt gần như viết rõ "Mười bảy tấm thẻ bài, ngươi có thể thua ta".
- Ngươi vội làm gì? Không phải là mở ra một linh thú tư chất cấp B sao? Ngày hôm nay nhìn cho kỹ đi. Ta cho ngươi biết thế nào gọi là lấy nhỏ thắng lớn, thế nào gọi là làm ổn thắng to, thế nào là niềm vui bất ngờ!
Vương Khánh Chi nói xong, bắt đầu trực tiếp khế ước tinh thần. Mấy giây sau, kèm theo vỏ trứng biến mất, một tiếng báo gầm kèm theo tiếng sấm nổ đột nhiên vang lên trong căn phòng.
Giám Định Sư thấy con báo lông tím có ấn ký tia chớp, quanh thân có điện quang mơ hồ quấn quanh, bất giác kinh ngạc kêu lên thành tiếng:
- Lôi Ảnh Tử Báo! Là giống loài hi hữu!
Sau đó, hắn nhanh chóng ôm lấy Lôi Ảnh Tử Báo đưa lên đài kiểm tra đo lường. Sau một loạt thao tác kết thúc, Giám Định Sư nhìn đám người nói:
- Lôi Ảnh Tử Báo, tư chất A, thân thể linh thú con khỏe mạnh, trạng thái tinh thần hài lòng.
Đâu chỉ là thân thể khỏe mạnh, mới vừa sinh ra đã gầm một tiếng, tất cả mọi người có thể nhìn ra con non này đầy sức sống.
- Ngươi có phục không? Tư chất cấp A, đời này ngươi có thể mở ra được sao?
Dưới điều kiện trong toàn bộ Ngự Thú Giới, linh thú tư chất cấp S gần như là kịch trần, linh thú tư chất cấp A đúng là đủ cho Vương Khánh Chi vui vẻ rất lâu.
Hắn căn bản không định bán con linh thú này, linh thú giống hi hữu càng thích hợp cho mình bồi dưỡng hơn, Lôi Ảnh Tử Báo khá xuất sắc trên phương diện tốc độ cùng lực nguyên tố, bồi dưỡng tốt chính là một con sát thủ màu tím.
Mà ở trong mắt của Lâm Phong, con Lôi Ảnh Tử Báo này còn có tin tức che giấu ngoài định mức, chỉ là hiện tại hắn không tiện nói ra trước mặt mọi người, chờ lát nữa rời đi, hắn sẽ nói riêng với Vương Khánh Chi.
- Mẹ nói, hôm nay thằng nhóc ngươi chó ngáp phải ruồi à?
Phương Kiệt không ngờ Vương Khánh Chi lúc trước vẫn là đồng tử tiêu tiền lại thực sự xoay người, hơn nữa còn xoay người tương đối đẹp mắt. Một con linh thú cấp A đủ bù lại phần lớn số tiền hắn thiệt hại trước đó.
- Hai vị có định bán ra con linh thú con này không? Ta là…
Các thương nhân con non luôn đứng bên cạnh nhất thời chen chúc tới, nhìn chằm chằm vào hai con non đều rất tốt này, nước mắt sắp trào qua khóe miệng.
- Không được, ta giữ lại tự mình bồi dưỡng.
Mà hai người đều đồng thanh lựa chọn trả lời giống nhau.
- Được, ngày hôm nay ngươi may mắn, ta nhận thua.
Phương Kiệt hùng hùng hổ hổ trả điểm cống hiến cho Vương Khánh Chi theo giao hẹn trước đó. Tuy vậy, hôm nay hắn có thể nhận được một con Hàn Sơn Bảo Tượng tư chất cấp B, hắn đã khá hài lòng rồi.
- Nói thật với ngươi, ngày hôm nay không phải nhờ bản lĩnh của ta, mà là bản lĩnh của Lâm Phong huynh đệ này.
Ngoài dự đoán của mọi người, Vương Khánh Chi lại đẩy Lâm Phong vẫn khiêm tốn đứng sau lưng hắn ra:
- Huynh đệ này có thể liếc mắt đã nhận ra đại khái chủng loài cùng tư chất quả trứng của ngươi.
Lâm Phong không ngờ Vương Khánh Chi lại đột nhiên đẩy hắn ra, không thể làm gì khác hơn, đành chắp tay nói với đám người:
- Tại hạ là Lâm Phong, nói vậy mọi người đã nghe qua thiên phú của ta. Sở trường của ta là đọc sách nhiều, cho nên có thể nhận biết được một ít.
Phương Kiệt nhìn về phía Vương Khánh Chi lạnh lùng kêu lên:
- Ta đã đoán được không phải bản lĩnh của ngươi, tám chín phần có liên quan tới tiểu huynh đệ này.
Hắn lập tức nhìn Lâm Phong tươi cười nói:
- Về sau ngươi không sống được ở chỗ của Vương Khánh Chi nữa, có thể tới tìm ta. Huynh đệ, với bản lĩnh này của ngươi, đáng để ta kết giao bằng hữu.
- Này này này! Ngươi đừng đào người ngay trước mặt ta chứ? Còn nữa, cái gì gọi là không sống được ở chỗ ta chứ? Ngươi miệng chó không nhả ra được ngà voi, có thể nói vài lời tốt đẹp không hả?