Sau đó, Lâm Lăng Nhân dẫn theo hai người tới trong sân huấn luyện cực lớn, nơi đây chẳng những đặt riêng thiết bị rèn luyện việt dã và điền kinh cho mình, còn có riêng nguyên liệu mang vác nặng.
Trong lòng Lâm Phong đột nhiên dâng lên một cảm giác nguy cơ, dường như sắp có chuyện gì xảy ra.
Mấy phút sau, Lâm Phong nhìn bộ mã giáp trên người mình cùng trọng tải vác sau lưng, hắn trầm ngâm một lát, sau đó không nhịn được phải lên tiếng hỏi:
- Lâm đạo sư, ngươi để linh thú mang đồ nặng rèn luyện, ta có thể hiểu được. Nhưng vì sao ta phải mang đồ nặng chạy theo?
Sắc mặt Lâm Lăng Nhân nghiêm túc:
- Trong khu Ngự Thú Sư bồi dưỡng, thật sự có quá ít người rèn luyện nhằm vào bản thân Ngự Thú Sư t, rất dễ xuất hiện tình huống bị tập kích, linh thú bình yên vô sự, Ngự Thú Sư không còn.
- Tuy chờ tới khi các ngươi đạt đến cấp cao, sẽ có chương trình học Linh Vũ, linh thú vũ trang trợ giúp các ngươi chiến đấu, nhưng đó cũng chỉ là lực lượng do vũ trang mang tới, mà cũng không phải là thực lực của bản thân các ngươi.
- Muốn mạnh mẽ, đương nhiên là Ngự Thú Sư và linh thú cùng tiến, sao có thể chỉ có linh thú rèn luyện, Ngự Thú Sư không làm gì.
Lâm Phong nhất thời có ảo giác mình trở về thế giới ngự thú trước khi khai hoang.
Không đúng, cho dù khai hoang, phần lớn thời gian vẫn dựa vào linh thú để di chuyển, hơn nữa mình không phải vác những đồ nặng này. Cuộc huấn luyện này còn gian khổ hơn lúc khai hoang ở ngoài vùng dã ngoại!
Hạ Sơ Tuyết thật ra rất nghe lời, đã bắt đầu rèn luyện. Bởi vì nguyên nhân thể chất nên không cần vác nặng, mà bắt đầu triển khai đi bộ rèn luyện thể năng. Lâm Phong thấy Lâm Lăng Nhân đã quyết, chỉ đành vác đồ nặng chạy về phía xa.
Vô Thường cũng mang theo đồ nặng, đã sớm chạy về phía đầu khác của sân huấn luyện. Sau một lần qua lại, Lâm Phong đã biết vì sao Lâm Lăng Nhân được gọi là Lâm ma đầu.
Có đạo sư ngự thú nào bắt linh thú và người cùng huấn luyện?
- Cố lên, chạy lần đầu đủ năm cây số là được rồi, xem như làm nóng người. Buổi chiều, ta còn phải dẫn theo các ngươi đi huấn luyện đối chiến nữa.
Lâm Phong nghe Lâm Lăng Nhân lơ đễnh nói, suýt nữa nghẹn một hơi. Dưới tình huống bình thường, hắn quả thật có thể chạy được năm cây số. Nhưng bây giờ trên người hắn mang đồ nặng còn hơn nửa trọng lượng của mình đấy!
Cuối cùng, chờ Lâm Phong chạy xong, tháo hết đồ nặng trên người xuống, hắn lảo đảo suýt ngã, sắc mặt trắng như mới đi qua Quỷ Môn Quan một lượt.
- Thằng nhóc này còn trẻ, sao mới thế đã ngã rồi? Ngươi đừng ngồi xuống nghỉ ngơi, phải đứng lên đi vài bước, trợ giúp cho máu huyết trong người lưu thông, thúc đẩy khả năng hít thở chứ.
Lâm Lăng Nhân hoàn toàn mặc kệ trạng thái của Lâm Phong, trực tiếp dẫn theo bọn họ đi tới trước phòng huấn luyện dành riêng cho đối chiến.
- Đây là phần huấn luyện chủ yếu của các ngươi, huấn luyện đối chiến. Đối thủ sẽ là linh thú mới được bắt tới học viện, hoặc là một số đối thủ người máy nhân tạo.
- Trước khi chiến đấu, các ngươi có thể chọn thuộc tính, thực lực phẩm cấp vân vân của đối thủ ở đây, cũng có thể trực tiếp lựa chọn ngẫu nhiên. Hiện nay, đối thủ nhiều nhất trong phòng huấn luyện đối chiến là thực lực Hoàng Kim cửu giai, muốn Bạch Kim thì phải tới khu vực cấp cao hơn.
Lâm Phong kéo cơ thể mệt mỏi đi tới, lấy vòng tay kiểm tra, chọn ra một con Thiết Cốt Lang Bạch Ngân nhất giai.
Tuy Vô Thường đã trải qua một đợt rèn luyện, thể lực bị hao tổn không ít, nhưng muốn đánh một con linh thú bình thường vẫn thành thạo, chỉ hai ba chiêu đã dễ dàng giết chết đối thủ.
- Không tệ, linh thú của ngươi còn chịu khó tranh đua hơn ngươi. Sơ Tuyết, Băng Điểu của ngươi còn chưa nâng cấp, ngươi tạm thời chọn con non bình thường chiến đấu trước, xem như bồi dưỡng kinh nghiệm chiến đấu. Sau ngày hôm nay, ngươi có thể sử dụng linh tài nuôi dưỡng nó.
Hạ Sơ Tuyết ngoan ngoãn gật đầu, cũng bắt đầu cuộc huấn luyện đối chiến của mình.
Chờ tới khi trời tối, hai người mới được Lâm Lăng Nhân thả ra. Trước khi rời đi, Lâm Lăng Nhân nhắc nhở:
- Cố gắng huấn luyện, không bao lâu nữa sẽ phát huy tác dụng đấy.
Cuộc sống sau đó của Lâm Phong và Hạ Sơ Tuyết gần như là một đường thẳng ba điểm, rèn luyện thể năng, tốc độ, sức chịu đựng của linh thú, đồng thời tố chất thân thể của hai người cũng đang vững bước tăng lên.
Có lẽ bởi vì linh khí khôi phục cũng có hữu hiệu với con người, Lâm Phong chỉ cảm thấy tố chất thân thể của mình quả thật có tiến bộ rõ rệt, lúc trước cơ bắp không lộ rõ, bây giờ đã hiện ra từng múi.
Hắn biến thành người mặc quần áo trông gầy, cởi quần áo có thịt.
Mà về phương diện bồi dưỡng linh thú, tuy Vô Thường cũng chưa nâng cấp, vẫn duy trì ở trạng thái Bạch Ngân nhất giai, nhưng lực lượng và tốc độ đều được nâng cao nhất định, toàn bộ khí thế linh thú bắt đầu từng bước thu lại.