Không thể không nói, Học Viện Ngự Thú đúng là có phong cách quyết đoán. Chiều hôm đó, bọn họ chạy từ trong học viện đến rừng núi hoang vắng, phải ở lại nơi dã ngoại này cầu sống đến mười lăm ngày, cuối cùng trở lại điểm tập hợp.
Đồng thời, trên mặt đất có một vạch màu vàng kéo dài tới cuối tầm mắt, bao quanh tất cả sân sát hạch.
- Thậm chí không cho chúng ta có thời gian cầm theo đồ dùng hàng ngày và quần áo để thay.
- Chí ít cũng phải để cho chúng ta mua ót đồ ăn và nước uống mang theo chứ?
- Đâu có ai như các ngươi, trực tiếp ném người vào nơi hoang dã như vậy? Chúng ta không phải là Bối Gia, không biết dùng dao nhỏ và đá đánh lửa gì đó.
Hiệu trưởng Bạch Khởi đứng ở chỗ tập hợp, đã bắt đầu đuổi người tiến vào.
- Các ngươi còn đứng ngây ra đó đó làm gì nữa. Về sau các ngươi phải khai hoang mở rộng lãnh địa, bảo vệ nhân loại, không phải chỉ ở nhà dạo chơi!
Mọi người đối mặt với tình trạng hiện tại thiếu ăn thiếu mặc không có công cụ, rất nhanh đã điều chỉnh xong tâm trạng, bắt đầu phát huy năng lực linh thú của mình:
- Không sao, linh thú hỏa hệ của ta có thể châm lửa.
- Vậy cũng được, linh thú thủy hệ của ta có thể cung cấp nước ngọt.
Sau đó, từng đội bắt đầu tiến sâu vào trong rừng rậm với các phương hướng khác nhau, rất nhanh đã không còn bóng dáng.
Trước mắt, chỉ có rừng cây, dây leo, cỏ dại, còn có âm thanh của sinh linh trong tự nhiên. Lâm Phong và Hạ Sơ Tuyết cũng không dây dưa, xác nhận nhiệm vụ kèm theo của mình trước khi tiến vào rừng rậm:
- Săn bắn mười con linh thú thực lực Bạch Ngân nhất giai trở lên.
Lâm Phong nhìn rừng rậm, thoáng trầm ngâm rồi nói:
- Có lẽ chúng ta phải tiến vào sâu bên trong xem thử. Sợ rằng phía ngoài rừng rậm này rất khó tìm được linh thú cấp Bạch Ngân.
- Vậy chúng ta lập tức lên đường thôi!
Hạ Sơ Tuyết cũng rất chờ mong vào cuộc dã ngoại chân chính này.
Phần lớn đồng học có thể cưỡi linh thú đều lựa chọn cưỡi linh thú tiến vào mà không do dự. Chỉ có Lâm Phong và Hạ Sơ Tuyết vẫn đi bộ.
Sau khi trải qua đợt huấn luyện thể năng của Lâm Lăng Nhân nhằm vào Ngự Thú Sư, tố chất thân thể của hai người đã vô cùng tiến bộ, đã có thể thoải mái trèo đèo lội suối như giẫm trên đất bằng.
Quan trọng hơn là cưỡi linh thú sẽ phát ra tiếng động lớn hơn so với đi bộ rất nhiều, có thể bị những linh thú ẩn nấp bên trong đánh lén.
Còn nữa, bọn họ còn có mười lăm ngày, Lâm Phong không thể không dự tính tình huống xấu nhất đang chờ đợi phía trước. Hắn phải bảo tồn thực lực tốt nhất cho Vô Thường.
Ai biết lúc bọn họ săn bắn linh thú Bạch Ngân có thể xuất hiện sự cố gì hay không?
Dựa vào tốc độ của bản thân di chuyển rõ ràng chậm hơn người khác, chẳng qua Lâm Phong không lo lắng. Mười lăm ngày hẳn là đủ dùng. Hiện tại, hắn cần phải mau chóng tiến vào chỗ sâu hơn rồi tính sau.
Ở nơi hoang dã tất nhiên không giống như môi trường ở trong học viện, trong tự nhiên tràn đầy linh khí, chim bay thú chạy, cá bơi chim lượn, còn có côn trùng và động vật nhỏ nhiều tới mức đếm không xuể.
Có đôi khi sẽ có động vật nhỏ tò mò trước con người, đứng ở trên nhánh cây hoặc trốn ở trong bụi cỏ bên cạnh, lén lút nhìn hành động của Lâm Phong và Hạ Sơ Tuyết.
Chẳng qua trên đường đi, hai người khá may mắn, ở khu vực bên ngoài không gặp phải linh thú cấp thấp nào ngăn cản tốc độ tiến lên.
Lúc mặt trời lặn xuống phía tây, ánh nắng chiếu chiếu xuống, Lâm Phong dẫn theo Hạ Sơ Tuyết đi tới một sơn động nhỏ trong rừng rậm. Bọn họ tính sẽ qua đêm ở đây.
Ban đêm tiến sâu vào trong rừng rậm là một chuyện rất nguy hiểm, rất nhiều linh thú đều sẽ xuất hiện vào ban đêm. Mà bọn chúng thường có thể lợi dụng hoàn cảnh ban đêm để ẩn nấp và di chuyển đánh lén.
Vì vậy, Lâm Phong định buổi tối ngày đầu tiên sẽ ngủ ở đây.
Nhìn Lâm Phong thành thạo thu dọn cỏ mềm và lá cây làm giường ngủ, sau đó bố trí cho Vô Thường chịu trách nhiệm canh gác ở cửa hang vào ban đêm, dáng vẻ đầy kinh nghiệm.
Hạ Sơ Tuyết càng lúc càng tò mò, rốt cuộc có chuyện gì có thể làm khó được Lâm Phong không?
- Điều kiện ở nơi hoang dã gian khổ, chúng ta tạm thời nghỉ ngơi như vậy đã. Buổi tối lúc ngủ cũng phải để ý, Vô Thường chưa chắc đã có thể ngăn cản được một vài loại linh thú sâu nhỏ, cẩn thận đừng để bị trúng độc mà chết trong lúc ngủ.
Lâm Phong nằm ở trên giường cỏ nhanh chóng nhắm hai mắt lại, chìm trong giấc ngủ sâu. Nhanh chóng tiến vào giấc ngủ, bổ sung thể lực cũng là một kỹ năng mấu chốt để sinh tồn ở nơi hoang dã.
Hạ Sơ Tuyết nằm trên nệm cỏ bên cạnh Lâm Phong, nghiêng người nhìn gương mặt Lâm Phong đã chìm vào trạng thái ngủ say, nàng trầm ngâm rất lâu, không biết suy nghĩ gì, nhưng rất nhanh cũng chìm vào giấc mộng.
Rạng sáng hôm sau, Hạ Sơ Tuyết vừa tỉnh lại, đã thấy Lâm Phong đang gom một đống rơm củi. Mà ở bên ngoài sơn động là một con lợn rừng đã bị lột da.