Sáng sớm cùng ngày, Lâm Phong lặng lẽ tỉnh dậy. Ngủ sớm dậy sớm đúng giờ tỉnh lại đã thành thói quen của hắn. Hắn thấy Hạ Sơ Tuyết vẫn còn đang ngủ, vì vậy dẫn theo Vô Thường đi dạo xung quanh.
Đúng lúc gặp phải một con lợn rừng Thanh Đồng ngũ giai, Lâm Phong dứt khoát bảo Vô Thường săn giết, mang về nướng thịt ăn.
Cả ngày hôm qua, bọn họ đều vội vàng hành quân gấp, ngày hôm nay xem ra cũng phải đi cả đoạn đường, bổ sung chút năng lượng là rất quan trọng.
Lâm Phong dựng một đống củi, sau đó cắt con lợn rừng đã lột da thành từng miếng lớn, xiên trên nhánh cây và bắt đầu nướng.
Thịt nướng mùi vị nguyên chất, không thêm bất kỳ gia vị phụ gia nào, nhưng lửa nóng ép ra mỡ vẫn tỏa ra mùi thịt thơm nồng.
Đây chính là chỗ độc đáo của thịt linh thú, trên thân thể hấp thu linh khí chẳng những ẩn chứa năng lượng, hơn nữa ăn cũng rất tuyệt, trong ngoài học viện đều có đầu bếp chuyên làm các món ăn từ thịt linh thú.
Khi thấy món thịt nướng đã chín, Hạ Sơ Tuyết cũng vừa vặn tỉnh dậy, hai người ngồi ăn ngon lành ở trong sơn động, hơn nửa phần còn lại giao cho Vô Thường giải quyết.
Sau khi ăn xong, Lâm Phong mở bản đồ ra kiểm tra, chỉ ra tuyến đường mình đã đi hôm qua và xác nhận lại vị trí bây giờ.
- Từ bên kia đến đây, sau đó cứ đi về phía trước, hôm nay chúng ta sẽ đi tới bên con sông này, sau đó ngày mai dọc theo sông xuống dưới, xem có thể tìm được một vài linh thú khác không.
Dựa theo kinh nghiệm và kiến thức mình học được, xung quanh bờ sông có khả năng tồn tại linh thú nhất. Bởi vì khí hậu phong phú, thực vật nhiều, tất nhiên chỗ có điều kiện tốt sẽ càng dễ xuất hiện linh thú.
Hạ Sơ Tuyết gật đầu, không có ý kiến về cách nói của Lâm Phong. Chỉ là nàng nhanh chóng tìm được một chỗ tốt hơn:
- Nếu đi dọc theo con sông xuống dưới, còn không bằng đi tới đây xem thử?
Lâm Phong ngước mắt nhìn qua. Chỗ Hạ Sơ Tuyết chỉ là một hồ dưới phía dưới con sông. Hắn vô thức gật đầu:
- Cũng được, bên trên hồ nước chắc hẳn cũng có linh thú. Xem quy mô của hồ nước này, nói không chừng trong nước cũng có. Đến lúc đó, chúng ta phải cẩn thận hơn.
Năng lực tác chiến của Vô Thường và Băng Điểu ở trong nước không mạnh lắm. Nếu bọn họ tùy tiện tới gần hồ, rất có thể sẽ sẽ bị linh thú trong nước đánh lén, lôi xuống nước, bọn họ không thể phạm phải sai lầm kém cỏi như vậy.
Sau khi xác nhận mục tiêu xong, hai người tiếp tục đi theo con đường đã vạch ra. Trên đường đi, bọn họ cuối cùng đã nhìn thấy bóng dáng của những người khác.
Nhưng ngoài dự đoán là tình trạng hiện tại của bọn họ không tốt lắm, một đội năm người xâm nhập quá sâu, không ngờ thực sự xông vào địa bàn của linh thú Bạch Ngân.
Nhưng linh thú của mấy người bọn họ cao nhất cũng chỉ mới là Thanh Đồng thất giai, thấp nhất chỉ là Thanh Đồng ngũ giai. Năm con linh thú Thanh Đồng đối mặt với con linh thú Bạch Ngân kia lập tức sợ hãi, không dám dốc sức đối phó.
Lại thêm năm người rõ ràng không có kinh nghiệm phối hợp, đánh nhau rối tinh rối mù, bị linh thú Bạch Ngân thành công công kích từng người.
Lúc Lâm Phong nhìn bọn họ khống chế linh thú trốn ở phía sau gốc cây thì lắc đầu. Mấy tên này thực sự còn không thông minh bằng một con linh thú. Có lẽ để mấy con linh thú kia dựa vào bản năng chiến đấu, còn tốt hơn để bọn họ khống chế.
Đối thủ đã tới gần, bọn họ bảo linh thú sử dụng công kích nguyên tố với tốc độ chậm, kết quả kỹ năng của mình còn chưa kịp phóng ra, đã bị đối thủ đánh trúng.
- Chúng ta có nên giúp đỡ bọn họ không?
Hạ Sơ Tuyết đã thả Băng Điểu của mình ra.
- Không vội, xem tình hình thế nào đã. Mình tùy tiện ra tay, không chừng người ta còn tưởng chúng ta tới cướp con mồi.
Đợi đến khi Lâm Phong xác định năm người bọn họ sắp bị đánh cho tan tác, mới nói với Hạ Sơ Tuyết:
- Để linh thú của ngươi thử một lần đi. Thanh Đồng cửu giai đánh với con Bạch Ngân nhất giai đã tổn thất không ít thể lực này cũng đủ rồi.
Nghe được Lâm Phong nói vậy, Hạ Sơ Tuyết mỉm cười, sau đó Băng Điểu kêu lên một tiếng, tuyên bố mình gia nhập vào chiến trường, cũng đại biểu cho cuộc chiến đầu tiên.
Bạch Linh được Hạ Sơ Tuyết khống chế, gia nhập vào chiến trường, sau đó cuộc chiến nhất thời thay đổi.
Đối thủ là một con linh thú Bạch Ngân nhất giai thuộc loài chó, dựa vào tố chất thân thể để chiến đấu, không có bất kỳ năng lực đấu trên không trung, hơn nữa đã đánh hồi lâu, cũng tiêu hao không ít thể lực, nhất định sẽ bị tổn thương.
Mà Bạch Linh của Hạ Sơ Tuyết lại linh hoạt, am hiểu công kích nguyên tố, nắm ưu thế khống chế bầu trời trong tay.
Vì vậy, sau khi Bạch Linh gia nhập vào cuộc chiến, đối thủ hoàn toàn bị Bạch Linh thu hút sự chú ý, không để mắt đến mấy kẻ bị thương trên mặt đất nữa.