Toàn Dân Trò Chơi: Từ Zombie Tận Thế Bắt Đầu Treo Máy (Dịch)

Chương 101 - Chương 104: Quà Ra Mắt (2)

Chương 104: Quà ra mắt (2)

Tiến về phía trước được chốc lát, Trần Ngự phát hiện Phương Hằng - người dẫn đầu đi lệch khỏi vị trí đã định trước.

Thế nào nên hắn cau mày nói: “Chúng ta cần phải đi đâu thế? Alex đâu ở phía đó!”

“Dĩ nhiên là không ở đây, xung quanh Alex đều là zombie, chúng ta cần thay đổi nơi đặt bom trước thời hạn.”

Trần Ngự nghe hắn nói vậy thì lại khẽ thở dài trong lòng.

Làm nửa ngày mà hắn vẫn muốn dùng thuốc nổ để nổ chết Alex.

Làm như thế là vô dụng!

Tối hôm qua, nội bộ Liên Bang đã lấy được tập tài liệu có liên quan tới Alex.

Trừ phi là trực tiếp gắn gói túi thuốc nổ vào bên trong cơ thể Alex và cho phát nổ từ bên trong, nếu không thì sát thương do tác động của vụ nổ chỉ khiến cho Alex bị thương một chút thôi!

Trần Ngự thấy Phương Hằng cố chấp như vậy, thì cũng không tiếp tục khuyên.

Dù sao thì đây cũng là thỏa thuận giữa cấp trên với công ty trò chơi Hoàng Minh.

Nếu như nhiệm vụ lần này thất bại, công ty trò chơi Hoàng Minh sẽ bồi thường gấp đôi số vật liệu trang bị tổn thất cho Liên Bang.

Tất cả những gì hắn phải làm chỉ là tuân theo chỉ thị của cấp trên.

Miễn là tác động của nổ không ảnh hưởng đến nhà kho ngoài trấn Hi Vọng, thì hắn đều sẽ làm theo Phương Hằng.

Đoàn người nhanh chóng dọn dẹp sạch đám zombie dọc đường, và đi tới địa điểm đã định trong kế hoạch.

Tại ngã tư đường trống, ở dưới mặt đất đã có vẽ sẵn một số ký hiệu chữ thập màu đen.

Phương Hằng gật đầu một cái với Hạo Châu, hắn lập tức đi đặt gói thuốc nổ cỡ nhỏ.

Đám zombie đứng chiếm giữ xung quanh trấn nhỏ ngửi thấy mùi của người sống thì đồng loạt chạy tới.

Trong đó còn có sự tồn tại của zombie dị hóa cấp 1.

Đến lúc công cụ người ra trận rồi!

Phương Hằng vẫy tay ra hiệu với Trần Ngự.

“Mọi người, giúp ta một chuyện, cùng hỗ trợ bảo vệ.”

Trần Ngự cũng đành chịu, hắn ra hiệu cho cả đội cầm dao dài bằng sắt lên, và giúp đám người Khumpa bảo vệ Hạo Châu - người đang đặt túi thuốc nổ.

Hạo Châu là một tay lão luyện về thuốc nổ, trong năm phút ngắn ngủi đã bố trí xong hết toàn bộ gói thuốc nổ.

“Hoàn thành!”

“Được, đi!”

Phương Hằng vung tay lên, mọi người lại quay đầu chạy về phía Alex đang ở.

Không bao lâu, bọn họ đã đi tới vị trí trung tâm trấn nhỏ - nơi bị bao vây bởi đám zombie.

Núp ở phía xa, Phương Hằng có thể thấy Alex vẫn còn đang trong trạng thái hôn mê.

Hai anh em Khumpa và Khunka cũng có hơi căng thẳng.

Đây là bước quan trọng nhất trong nhiệm vụ, cũng là nước nguy hiểm nhất.

Phương Hằng liếm môi, rồi mở miệng hỏi.

“Trần Ngự, kỹ thuật bắn của ngươi thế nào?”

“Ngươi đang định dẫn bọn họ vào khu thuốc nổ sao?”

Trần Ngự đã nhìn thấu kế hoạch của Phương Hằng.

Đơn giản là dụ Alex vào khu nổ, sau đó là dựa vào thuốc nổ để nổ chết nó là được.

Hai! Tên này không nghe lời khuyên gì cả.

“Ngươi đoán đúng rồi, ngươi có thể làm được không?”

“Có thể.”

Trần Ngự lấy súng lục ra và nhắm thẳng vào Alex.

“Đoàng!”

Một tiếng súng vang lên.

Viên đạn nằm giữa xương chân mày Alex!

“Bắn hay lắm!”

Phương Hằng nhướng mày, khen một câu.

Trên trán của Alex đang trong trạng thái hôn mê bị bắn xuất hiện làn khói trắng.

Sau khi bị bắn bằng súng, Alex lập tức có biểu hiện tỉnh lại.

Dây leo trên cơ thể của hắn nhanh chóng ngọ nguậy.

“Đoàng!”

Trần Ngự giơ tay lên bắn thêm một phát súng nữa.

Viên đạn này bắn trúng mặt Alex.

Lần này Alex hoàn toàn tỉnh táo.

Hắn chống một tay xuống đất, từ từ đứng dậy, sau đó chậm chạp quay đầu, nhìn về phía đám người Phương Hằng.

Cùng lúc đó, Lệ tỷ mở kết giới cảm nhận ra ngay, ngăn cách cảm nhận của đám zombie bình thường.

Alex là zombie dị hóa cấp bốn, không bị ảnh hưởng bởi kết giới cảm nhận.

Ánh mắt của hắn dính chặt vào đám người Phương Hằng, chân nhanh chóng lao về phía Trần Ngự.

“Chạy!”

Phương Hằng hét lớn một tiếng, mọi người lập tức xoay người bỏ chạy!

Alex tiếp tục đuổi theo, cho đến khi bị dẫn dụ vào ngã tư đường mà Phương Hằng đã giăng bẫy sẵn từ trước.

Hạo Châu nhìn chăm chú vào nơi Alex di chuyển đến.

“Đến rồi!”

Hạo Châu ấn chốt của gói thuốc nổ loại nhỏ.

“Ầm!!!”

Mười hai gói thuốc nổ loại nhỏ được đặt sẵn ở giữa ngã tư đường nổ tung cùng một lúc!

Vừa đúng lúc.

Vụ nổ xảy ra vô cùng hoàn hảo!

Phương Hằng cũng nhìn chằm chằm vào Alex.

Hắn rất may mắn khi gặp được một thiên tài thành tạo thuốc nổ như Hạo Châu!

Trong chớp mắt, tiếng nổ ầm trời vang vọng khắp trấn Hi Vọng.

Mặt đất rung chuyển dữ dội.

Gần như tất cả zombie trong thị trấn nhỏ đều đồng loạt quay đầu lại nhìn về phía phát ra tiếng nổ mạnh.

Do dự chừng ba giây.

Ngay sau đó, bọn chúng xoay người lại, bước đi nghiêng ngả tụ tập lại nơi phát ra tiếng động.

Dù đã chuẩn bị sẵn sàng từ trước rồi, nhưng tiếng ầm vang thật lớn kề bên tai vẫn khiến Trần Ngự ù tai trong chốc lát.

Hắn cảm nhận được mặt đất dưới chân rung chuyển, không điều khiển được cơ thể nên hơn lảo đảo một chút.

Đến khi hắn đứng vững thì cảnh tượng trước mắt là màn cát bụi màu vàng.

Tầm nhìn bị hạn chế, tạm thời hắn không thấy được tình hình bên trong màn cát, càng không thể xác nhận tình trạng của Alex.

Trần Ngự lập tức cảnh giác cao độ.

Hắn cũng đã nhận ra rằng vụ nổ này vô cùng hoàn hảo, thậm chí là còn hoàn hảo hơn hắn nghĩ rất nhiều!

Nhưng chỉ dựa vào vụ nổ mà muốn giết chết Alex thì là chuyện không thể!

Cùng lắm chỉ là khiến Alex bị thương mà thôi.

Bên tai hắn vang lên vô vàn tiếng gào thét của đám zombie.

Trần Ngự quay đầu lại nhìn, zombie từ bốn phương tám hướng đang lao về phía nơi xảy ra vụ nổ.

Không xong rồi!

Vụ nổ thành công ngoài dự đoán đã khiến đám zombie điên cuồng hội tự về nơi đây.

Nếu không chạy thì bọn họ sẽ bị đám zombie này bao vây đến chết!

“Chạy mau, nếu không chạy thì sẽ không…”

Đang nói, Trần Ngự chợt thấy cảnh tượng mơ hồ bên trong màn bụi cát, nửa câu đằng sau kẹt trong cổ họng.

Ơ? Alex đâu?

Mấy người kia đâu?

Trần Ngự còn đang sững người, sau đó hắn thấy Phương Hằng thét to một tiếng.

“Trần Ngự, nhanh lên! Dẫn đội của ngươi đi theo ta!”

Trần Ngự nghiêng đầu sang nơi khác, hắn thấy Phương Hằng tiên phong nhảy vào một đám cát bụi bên cạnh.

Phương Hằng và đám người Hạo Châu lập tức biến mất.

Bọn họ đi đâu thế?

Bình Luận (0)
Comment