Toàn Dân Trò Chơi: Từ Zombie Tận Thế Bắt Đầu Treo Máy (Dịch)

Chương 1017 - Chương 1018: Tháp Đồng Hồ

Chương 1018: Tháp đồng hồ

Phương Hằng rất nhanh hoàn thành chuyển đổi Thần thánh học, từ trong ba lô lấy ra Cuốn sách sáng tạo: "Ta không phải người của Thánh đình, nhưng vừa hay, ta cũng có học qua một chút Thần thánh học."

"A, cái này..."

Nhìn thấy ánh sáng thánh vàng mờ nhạt phát ra từ cuốn ách sáng tạo, Diệp Dũng há hộc miệng, không nói nên lời trong một lúc lâu.

Lạ lùng.

Không phải nói vị boss này là Huyết tộc có liên quan đến Vong linh học sao? Tại sao đột nhiên lại đổi thành liên quan đến Thần thánh học?

Khoảng nửa giờ sau, Diệp Dũng dừng xe bên ngoài một Tháp đồng hồ bỏ hoang ở phía đông thị trấn.

Sandy ngồi trong xe và nhìn sơ qua Tháp đồng hồ với ánh mắt thích thú.

"Ha ha, nơi này cũng không tồi, nhìn có vẻ có chút cũ kỹ, không biết bên trong cất giấu có tác phẩm nghệ thuật gì hay không."

"Các vị, Tháp đồng hồ là cứ điểm của thợ săn quái vật, xin mời đi theo ta."

Diệp Dũng dẫn đám đông đến trước Tháp đồng hồ, thử gõ cửa.

Không có động tĩnh gì.

Mọi người nhìn Diệp Dũng.

Vẻ mặt của Diệp Dũng hơi xấu hổ.

"Không có ai? Diệp Dũng, tin tức của ngươi có chính xác không?"

Mạc Gia Vĩ không hề kiên nhẫn, nói xong liền đi tới giơ tay đẩy cánh cửa gỗ ra.

"Rắc..."

Cánh cửa gỗ khẽ đẩy ra, phát ra âm thanh trầm đục khàn khàn.

“Hình như không có ai?” Mạc Gia Vĩ đi vào Tháp đồng hồ trước, nhìn quanh trong bóng tối, nói: “Nào, vào đi dạo một chút.”

Diệp Dũng không dám ngăn cản thiếu gia của mình, chỉ có thể đề cao cảnh giác, cùng thiếu gia bước vào Tháp đồng hồ.

Phương Hằng bước đến bên cạnh Mạc Gia Vĩ, nhìn quanh một lượt quang cảnh của Tháp đồng hồ.

Rất cổ xưa.

Bước trên sàn nhà mục nát, phát ra âm thanh kẽo kẹt kẽo kẹt.

Nhưng có những dấu vết rõ ràng để lại trên mặt đất, có lẽ có người đi lại thường xuyên.

"Vút!"

Đột nhiên, trong bóng tối, một bóng người lướt qua trước mắt mọi người.

Két!

Trên mặt đất truyền đến một tiếng khe khẽ, một bóng đen lao thẳng đến Mạc Gia Vĩ bên cạnh.

"Lùi lại!"

Phương Hằng ngay lập tức phát hiện ra kẻ tấn công trong bóng tối, hắn kéo Mạc Gia Vĩ ra phía sau mình,

Hắn lấy từ trong ba lô ra một dây sắt xoắn tiện lợi nhất, quét về phía bóng đen trước mặt.

"Bùm!!!"

Một âm thanh tiếng va chạm nặng nề!

Bóng người màu xám sắp xông tới bay lộn ngược ra ngoài.

Mũi chân Phương Hằng rời mặt đất một chút, nhanh chóng đuổi theo bóng người bị ném bay đi.

"Bang bang!!"

Ngay lập tức, rất nhiều tiếng súng vang lên!

Phương Hằng tránh những chỗ hiểm, lao tới đối phương, giơ nắm đấm đập vỡ đại bác trong tay đối thủ, dùng tay phải siết chặt cổ hắn.

Là một thanh niên mặc áo bào màu xám, sắc mặt tái nhợt đi vì sợ hãi.

"Dừng tay!"

Phương Hằng quay đầu nhìn lại, trong đôi mắt nhanh chóng lóe lên một tia đỏ.

Chỉ vài giây sau cuộc giao chiến, một số thợ săn quái vật khác xuất hiện từ trong bóng tối.

Họ bao vây Phương Hằng và những người khác.

Thấy mọi người bị bao vây, Diệp Dũng vội vàng hét lên: "Đừng kích động! Các vị, hiểu lầm rồi! Thả lỏng chút, là người của mình! Đều là người của mình! Bỏ súng xuống, họ đều là bằng hữu, là ta đưa họ đến đây, ta tìm Trần Lâm! Có báo cáo khẩn cấp."

Phương Hằng buông tay, thả tên thợ săn quái vật bị hắn giữ cổ.

"Khụ khụ khụ..."

Thợ săn quái vật được Phương Hằng buông ra ngồi bệt xuống đất, không khỏi ôm lấy cổ họng ho dữ dội.

Ngay sau đó, một thanh niên khác với mái tóc cắt ngắn bước ra từ hành lang sâu trong Tháp đồng hồ.

Những hình xăm màu đen rõ ràng được khắc trên phần da trần của hắn, mang một con dao lớn cao cao hơn cả một người trên lưng.

Con dao lớn trông có vẻ nặng trịch khiến bước chân của người thanh niên vô cùng nặng nề.

Xem ra dáng vẻ trông khá ngạo mạn.

"Trần Lâm!"

Khi Diệp Dũng nhìn thấy người đến, nhanh chóng bước tới đứng ngăn trước đám người, nói: "Là người của mình, hắn là do ta giới thiệu đến."

Trần Lâm nhìn Diệp Dũng ở bên cạnh: "Người ngươi dẫn đến? Cái này hình như không đúng quy định lắm, người anh em à."

"Có chuyện khẩn cấp, ta có thể cam đoan với ngươi, hắn tuyệt đối đáng tin cậy, hắn không phải người của Thánh đình, hơn nữa cũng biết một chút Thần thánh học..."

"Ồ?!"

Trần Lâm kinh ngạc nhướng mày, sau đó vung tay ngăn cản Diệp Dũng nói tiếp, quay đầu lại nhìn Phương Hằng: "Ha ha, ngươi trông có vẻ rất lợi hại, có chuyện gì để lát nữa nói sau, chúng ta đánh một trận trước đi!"

Nói xong, thân hình Trần Lâm ngắn lại, nhằm hướng Phương Hằng nhanh chóng lao tới!

Phương Hằng nheo mắt lại, siết chặt dây sắt xoắn trong tay.

Đối phương dường như thành thạo cận chiến, di chuyển cực kỳ nhanh!

Vút!

Chạy nhanh về phía trước, thanh đao lớn sau lưng Trần Lâm đã xuất hiện trong tay hắn.

"Vút!!"

Thanh đao trảm thủ thổi một luồng gió mạnh trong không khí, mang theo ánh sáng lạnh lẽo khiến người ta hồn bay phách lạc!

Phương Hằng cũng vung dây sắt xoắn lên, sử dụng toàn bộ sức mạnh của mình để tấn công.

"Bùm!!"

Một tiếng vang lớn.

Trần Lâm cảm thấy cổ tay đau nhói, trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc, đồng tử co rụt lại.

Hình dáng của đối phương rõ ràng không khác hắn ta là mấy, nhưng điều kỳ lạ là sức mạnh phát ra từ trên người thậm chí còn mạnh hơn hắn!

Từ trong tay truyền đến một lực đẩy lớn, khiến Trần Lâm không thể kiểm soát được ngã về phía sau.

Trần Lâm nhận thức được Phương Hằng trước mắt đang rất nhanh chóng đến gần.

Bùm!

Ngay sau đó, bụng dưới truyền đến một trận đau nhói!

Toàn bộ cơ thể của Trần Lâm đã bị Phương Hằng đá bay ra ngoài, khiến hắn đập mạnh vào cây cột phía sau.

Bình Luận (0)
Comment