Cuốn sách trong tay tỏa ra Thánh quang, chiếu sáng chung quanh, nghe nói thợ săn quái vật các ngươi đang tìm kiếm người am hiểu Thần thánh học, vừa hay là ta có việc gấp, muốn tìm các ngươi cùng hợp tác, vì vậy nên không mời mà tự đến.
Ah?!
Tất cả những thợ săn quái vật có mặt, bao gồm cả Trần Lâm và Diệp Dũng, đều nhìn Phương Hằng, trong lòng đầy sự nghi ngờ.
Hóa ra vừa mới đánh nhau kịch liệt như vậy, bây giờ ngươi mới nói ngươi là pháp sư?
Trần Lâm càng nhíu mày.
Thợ săn quái vật cực kỳ nhạy cảm với khí tức của Huyết tộc, hắn sau khi xác nhận rằng Phương Hằng không phải là Huyết tộc cùng với lời đảm bảo chắc chắn của Diệp Dũng mới chọn chơi cùng Phương Hằng.
Nhưng mà…
Đối phương lại thông thạo Thần thánh học?
Đánh giá từ thực lực thể hiện ra trong trận chiến vừa rồi, hoàn toàn không nhìn ra có mối liên hệ nào giữa hắn và những mai rùa của Thánh đình kia.
Trần Lâm vẫn rất ngưỡng mộ phong cách chiến đấu liều lĩnh của Phương Hằng, hắn như thể tùy ý hỏi: "Ngươi có phải là người của Thánh đình không?"
"Không không phải, ta chỉ là một người học, ta nghe nói các ngươi từng nhờ Thánh đình giúp đỡ qua, có điều bọn họ dường như đang bận việc khác."
"Chết tiệt, đám rác rưởi mắt cao tay thấp."
Trần Lâm cảm thấy rằng ông của mình là một người cổ hủ, mà vẫn bằng lòng tin vào Thánh đình,
"Quên đi, dù sao ngươi cũng là khách, đi theo ta đi, tránh để người ngoài nói ra nói vào, nói tộc thợ săn quái vật chúng ta không biết đối đãi khách."
Mọi người đều lần lượt cất súng đi.
Theo sau Trần Lâm, Phương Hằng cùng nhóm của mình tiến vào tòa nhà ngầm bên dưới Tháp đồng hồ bỏ hoang.
Sandy đi theo phía sau, tò mò nhìn cách bài trí của cảnh vật xung quanh.
"Chà, Trần Lâm, các ngươi đã bố trí một ma pháp trận đặc biệt ở đây phải không?
Trần Lâm cau mày, quay đầu nhìn Sandy: "Ngươi nhìn ra ư?"
"Ha ha, giấu rất sâu đấy, hơn nữa còn là một cái ma pháp trận có lịch sử lâu đời." Sandy xoa cằm: "Thật sự rất lợi hại."
"Không sai, ma pháp trận nơi này là do tổ tiên ta lưu lại, cũng đã rất nhiều năm rồi."
Trên thuyền, Trần Lâm giới thiệu ngắn gọn về thân phận của mình: "Ta là Trần Lâm, đến đây đã được vài tháng, hiện tại ta là người phụ trách tổng ở đây, ồ, ngươi có thể sẽ biết ông nội của ta, Khuê n, ông ấy là thợ săn quái vật mạnh mẽ nhất trong lịch sử từ trước đến nay."
Trần Lâm tự hào giới thiệu về huyết thống tốt đẹp của mình: "Ngươi thực sự rất giỏi, có thể giao đấu với ta lâu như vậy."
"Đúng rồi, thợ săn quái vật chúng ta không có hứng thú với những chuyện khác ngoại trừ việc lùng giết Huyết tộc."
Phương Hằng nhún vai.
Hắn cũng không có hứng thú tại sao thợ săn quái vật lại có thâm thù đại hận với Huyết tộc như vậy, Trần Lâm tiếp tục nói: “Rất tình cờ, thời gian trước sau khi ta đến đây đã tiến hành cho quét dọn sạch sẽ một lần, phát hiện dưới tầng hầm có một căn phòng bí mật, rồi trong căn phòng bí mật lại tìm thấy một số đồ vật kì lạ, những thứ có thể sử dụng được chúng ta đều đã lấy đi, và còn lại một số thứ dường như có liên quan đến Thánh đình, vì vậy ta muốn tìm người đến xem qua.
Trong khi nói, Trần Lâm đã dẫn mọi người đến một căn chất đống những thứ đồ.
Trong phòng, chất đống rất nhiều phế liệu lộn xộn.
“Ông nội ta vẫn như cũ, nói nên đem đồ vật thuộc về Thánh đình trả lại cho người của Thánh đình.” Trần Lâm vừa nói vừa bĩu môi, chỉ vào một cái rương gỗ nhỏ chồng chất trong góc: “Đồ vật ở bên trong đó. ”
"Ta không muốn giao đồ vật lại cho Thánh đình, dựa vào đâu phải giao cho bọn họ? Đây là chiến lợi phẩm mà thợ săn tổ tiên chúng ta đoạt được, nên phải thuộc về thợ săn quái vật chúng ta."
Trần Lâm càng nói càng tức giận, trên mặt đã hiện rõ sự khinh thường đối với Thánh đình: "Được thôi, nghe lời ông nội, nên nhờ người của Thánh đình tới xem một chút, ai biết người của Thánh đình đó ai cũng rất lợi hại, nói là bận đối phó với Huyết tộc, không có thời gian, đợi qua một thời gian nữa thì quay lại.'
Chậc, ta cũng chẳng thấy bọn họ đối phó với Huyết tộc, chỉ thấy bọn họ bị Huyết tộc truy đuổi chạy rồi, đúng rồi, ngươi nghe nói về chuyện ở Duy thành rồi phải không? Thực sự cười chết ta mất, cái gì mà hành động đã được lên kế hoạch hơn mười năm? Là vậy sao?
Nghe những lời phàn nàn của Trần Lâm trên đường đi, Phương Hằng đi đến chiếc rương mà Trần Lâm đang chỉ và hỏi: "Ta kiểm tra nó cẩn thận một chút, không phiền chứ?"
"Đương nhiên, ta chính là muốn tìm người am hiểu Thần thánh học tới xem, dùng được thì dùng, không dùng được thì hủy đi. Nói tóm lại, không thể để bọn chó Thánh đình được hời."
"Này,
Sandy hét lên
“Đừng xúc phạm con chó.”
“Ồ.” Trần Lâm vỗ má: “Là lỗi của ta, lỗi của ta, những thứ khác chúng ta đã mang đi rồi, những thứ kỳ quái còn sót lại đều ở trong rương hết.”
Phương Hằng kiểm tra vật phẩm bên trong chiếc rương.
‘Nhắc nhở: Ngươi đã tìm thấy hệ thống hỏa lực cũ x5, Cuốn sách sáng lập bị sứt mẻ x2, thuốc nổ ánh sáng thần thánh x5, đạn tín hiệu của Thánh đình x7...’.
‘Nhắc nhở: Ngươi đã tìm thấy trang lời cầu nguyện thiếu – thuật thánh ngôn x cố’.
‘Giải thích: Ngươi nhận được trang lời cầu nguyện thiếu, vật phẩm này có thể liên kết với Cuốn sách khởi đầu để có hiệu lực. Nếu Cuốn sách khởi đầu bị hủy, trang lời cầu nguyện thiếu sẽ đồng thời biến mất’.