Công kích tuy không gây nguy hiểm đến mức tử vong, nhưng lúc công kích có kèm theo hiệu quả nguyền rủa trung giai lại như muốn đòi mạng.
Vì vậy Lại Vĩ chạy về lấy nước thánh trước một bước, muốn dùng nước thánh để giảm bớt hiệu quả nguyền rủa trên người Lý Khanh Nhiên.
Nghe vậy trong lòng Phương Hằng hiểu rõ.
Đi theo Lại Vĩ, đoàn người vừa mới tiến vào tầng ngoài cùng thứ hai của hành lang Trầm Luân, phía trước lại có một nhóm người vội vàng đi về phía bọn họ.
Là tiểu đội người chơi mà Lý Khanh Nhiên dẫn dắt.
Thoạt nhìn, tình huống của Lý Khanh Nhiên hình như cũng không có tệ như Lại Vĩ đã nói.
Biểu cảm của nàng xem ra rất bình thường, sắc mặt nàng cũng khá bình tĩnh, tay trái ôm lấy cánh tay, đi phía trước dẫn đầu đội ngũ.
Thấy được Phương Hằng, không biết vì sao, trong lòng Lý Khanh Nhiên thở phào nhẹ nhõm.
Mọi người tiến lên tập hợp lại.
"Phương Hằng." Lý Khanh Nhiên hướng về phía Phương Hằng gật đầu: "Ngươi đến thì tốt rồi."
Phương Hằng lại gần, đánh giá Lý Khanh Nhiên từ trên xuống dưới một chút, sau đó ánh mắt dừng lại trên cánh tay của nàng: "Bị thương rồi sao?"
"Ừ, gặp phải một tên nhân vật khó giải quyết."
Lý Khanh Nhiên vừa nói vừa tháo lớp băng vải trên cánh tay ra.
Xuýt...!
Các người chơi ở xung quanh nhìn thấy vết thương trên cánh tay Lý Khanh Nhiên thì lao nhao hít sâu một hơi.
Trên cánh tay vốn dĩ trơn láng đã bị rạch ra một vết thương hẹp dài.
Máu trong vết thương hiện lên một màu đỏ sậm, nhìn kỹ lại, có thể thấy bên trong vết thương hiện lên một luồng khí màu đen.
Luồng khí đen đang không ngừng lan tràn ra phía ngoài, từ từ ăn mòn thân thể Lý Khanh Nhiên.
"Sau khi bị thương, ta lập tức dùng nước thánh để rửa sạch vết thương, nhưng hiệu quả rất hạn chế, nước thánh rửa chỉ có thể trì hoãn lời nguyền lan tràn phát tác hiệu quả, chứ không nào thể giải trừ hoàn toàn hiệu quả của nguyền rủa được."
“Dọc đường đi, bọn ta đều dùng nước thánh để tinh lọc, rất nhanh đã dùng hết nước thánh rồi.”
“Lý học tỷ, bọn ta đã mang nước thánh tới rồi đây.”
Lại Vĩ vừa nói vừa đẩy chiếc xe chở đầy nước thánh tới, đưa một lọ nước thánh cho Lý Khanh Nhiên.
Lý Khanh Nhiên mở nắp lọ ra, đổ nước thánh dọc theo vị trí vết thương.
"Xuy xuy xuy...!"
Nước thánh vừa chạm vào vết thương, trong nháy mắt lập tức bốc hơi, một màn sương trắng bay ra.
Một phần nhỏ khí đen bị tiêu tán.
Nhưng một lúc sau, khí đen vẫn tiếp tục tích tụ lại bên trong vết thương, không ngừng ăn mòn ra phía bên ngoài.
Mồ hôi Lý Khanh Nhiên túa ra trên trán, cánh tay không tự chủ được co giật.
Cảm giác đau đớn so với trước mạnh hơn gần gấp đôi, nhưng hiệu quả cũng không tốt.
Lý Khanh Nhiên ngẩng đầu, nhìn Lại Vĩ: “Tiếp tục, rót nước thánh tinh lọc vết thương đi.”
“Được.”
Lại Vĩ gật đầu, đồng thời lấy một lọ nước thánh từ xe đẩy bên cạnh đổ lên vết thương.
Lý Thiếu Cường nhìn Phương Hằng, trầm giọng hỏi: “Phương Hằng, ngươi biết cách chế luyện nước thánh, cũng biết một chút về Thần thánh học, ngươi nhìn thử xem có cách nào thanh trừ nguyền rủa trên người nàng hay không?"
Phương Hằng suy tư.
tinh lọc!
Hắn vừa vặn đã từng học qua kỹ năng nà.
Đáng tiếc, thứ hắn học được chỉ là loại tinh lọc sơ cấp nhất.
Hiệu quả thật sự có hạn.
Phương Hằng cảm thấy tỷ lệ thành công không cao.
"Không xác định được, ta chỉ có thể nghĩ cách thử một chút."
Phương Hằng nói xong đi đến bên cạnh Lý Khanh Nhiên, cẩn thận quan sát vết thương trên cánh tay của Lý Khanh Nhiên.
Lý Khanh Nhiên gật đầu với Phương Hằng
Dưới việc liên tục được đổ nước thánh lên vết thương, khuôn mặt nàng lúc này trở nên vô cùng tái nhợt.
"Nhịn đau một chút."
Phương Hằng đưa tay ngăn cản Lại Vĩ tiếp tục rửa vết thương bằng nước thánh, nước, sau đó trực tiếp dùng tay vạch vết thương ra.
Dưới sức ép mạnh mẽ, máu đen đặc từ vết thương trên cánh tay tràn ra.
Hàm răng Lý Khanh Nhiên cắn chặt lại, trên trán mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
Trong lòng Phương Hằng trầm xuống.
Vết thương rất sâu!
Bởi vì hiệu quả của nguyền rủa, máu thịt ở sâu trong vết thương đã mục nát, toát ra hơi thở đen kịt chết chóc.
Hơi thở vẫn đang không ngừng lan tràn từ trong ra ngoài, tăng tốc độ ăn mòn cơ thể.
Hơi thở đen kịt này hẳn là do lời nguyền.
Phương Hằng cau mày.
Nhìn bộ dạng này giống như là lời nguyền trung giai hoặc cấp cao, tinh lọc cơ sở của hắn có lẽ sẽ không có tác dụng gì.
Dù sao cũng phải thử một lần.
Nghĩ tới, Phương Hằng lấy quyển sách ban đầu ra.
Duỗi tay ra, đặt trên quyển sách ban đầu.
Một luồng linh khí mờ nhạt xuất hiện trên quyển sách ban đầu.
Phương Hằng duỗi ngón trỏ chỉ vào vị trí vết thương của Lý Khanh Nhiên
tinh lọc!
"Xùy!!! Xuy xuy xuy!!"
Miệng vết thương của Lý Khanh Nhiên lập tức có phản ứng, khí đen giống như nước sôi bình thường, từ trong vết thương bốc hơi ra ngoài.
Mọi người lao nhao, tụ lại ở xung quanh để quan sát.
Có hiệu quả!
Đợi đến khi ánh sáng vàng sẫm biến mất, cẩn thận quan sát vết thương một lần nữa, hơi thở màu đen sâu trong vết thương đã bị xua tan đi một ít!
Mọi người vui mừng.
Bây giờ vẫn chưa thể hoàn toàn giải trừ trừ tận gốc nguyền rủa, nhưng hiệu quả của tinh lọc ít nhất tốt hơn rất nhiều so với nước thánh!
Nói không chừng, nó có thể được giải trừ hoàn toàn sau vài lần nữa!
Lý Thiếu Cường cũng bất chấp đuổi theo, hỏi Phương Hằng học được nhiều chiêu số như vậy từ nơi nào, mặt lộ vẻ mừng rỡ, ngẩng đầu lên nói: " Phương Hằng, chúng ta thử lại một lần nữa xem?"
"Ừm, chờ chút nữa đi."