Trong khi nói chuyện, hai tên Kỵ sĩ tín ngưỡng đi về phía Phương Hằng.
Theo thông lệ, sau khi ai đó sử dụng đại sảnh thần dụ, bọn họ sẽ tiến hành kiểm tra theo thông lệ.
Phương Hằng nhìn hai người dần dần đi tới gần chỗ cửa, híp mắt, lập tức khống chế phân thân zombie còn ở trong đại sảnh, chuyển sang trạng thái vong linh.
Gần như ngay lập tức, cảm nhận được thuộc tính sinh học đặc biệt của sinh vật vong linh ở đại sảnh thần dụ, toàn bộ sảnh sáng lên với ánh sáng vàng sẫm.
"Cái gì?”
Sự bất thường bất ngờ khiến hai tên Kỵ sĩ tín ngưỡng ngạc nhiên.
"Thần dụ có bất thường! Đại sảnh có bất thường! Là một cuộc xâm lược không xác định!"
Đoàn Kỵ sĩ tín ngưỡng đều không để ý tới Phương Hằng, quay đầu nhìn đại sảnh Thần dụ, nhóm Kỵ sĩ tín ngưỡng đầu tiên ở gần cửa đã tiến vào đại sảnh quan sát.
Phương Hằng nheo mắt lại.
Khoảnh khắc mấy tên Kỵ sĩ tín ngưỡng đẩy cửa và bước vào.
Huyết bạo!
"Bùm Bùm! Ầm ầm!"
Trước khi các Kỵ sĩ tín ngưỡng kịp nhận ra đã xảy ra chuyện gì, đã xuất hiện những vụ nổ dữ dội trong đại sảnh.
"Có phiền toái!"
"Bùm! Bùm Bùm Bùm!"
"Đó là một cuộc tấn công của kẻ thù!"
Ngay lập tức, có một sự hỗn loạn lớn bên trong Thánh đình.
Trong hỗn loạn, trong khi sự chú ý của các hiệp sĩ tín ngưỡng tập trung vào đại sảnh Thần dụ đang xảy ra vụ nổ, Phương Hằng nhanh chóng rời đi, dọc theo đường đi về phía lối ra.
"Phương Thạc."
Ở lối vào của tòa nhà, một số lính canh của Thánh đình đã nhận ra Phương Hằng, ngăn hắn lại và nghiêm nghị nói: "Thánh đình đang ở trạng thái giới nghiêm, không ai được phép rời đi một mình."
Phương Hằng nhìn chằm chằm vào người lính canh, đang định ra tay thì một giọng nói từ bên cạnh truyền đến.
"Không sao, để ta xử lý."
Sở Nham đi ra từ bên cạnh, gật đầu với thị vệ ngoài cửa: "Giáo hoàng đại nhân đã bàn giao với ta, chúng ta có một nhiệm vụ đặc biệt."
"Vâng, Giáo chủ."
Người bảo vệ ngoài cửa cung kính gật đầu với Sở Nham.
"Đi."
Sở Nham đã chuẩn bị trước phương tiện rút lui, mang theo Phương Hằng rồi cùng nhau rời khỏi trụ sở của Thánh đình, lên xe và lái nhanh ra ngoài khu vực của Thánh đình.
"Phương lão đại, ngươi đã làm xong chưa?"
"Xong rồi, còn ngươi, có được chưa?"
Sở Nham gật đầu, vẻ mặt nghiêm túc: “Ừm, may mắn thay, ta đã không làm ô nhục sứ mệnh của mình."
“Tốt."
Ngồi ở ghế phụ xe, Phương Hằng ngẩng đầu lên, Phương Hằng nhìn xa xăm.
Bầu trời phản chiếu một màu đỏ như Huyết.
Ở khu vực bên ngoài, Thánh đình đang chiến đấu với các Huyết tộc.
"Thời gian có chút eo hẹp, chúng ta sẽ lợi dụng thông đạo dịch chuyển Huyết tộc trở về trụ sở, xin vất vả ngươi một chút, giả bộ chết đi."
"Được rồi, ta hiểu rồi."
Sở Nham gật đầu đồng ý, khoảnh khắc tiếp theo, đôi mắt hắn mờ đi.
"Bốp!"
Quay đầu lại, Phương Hằng ngồi ở ghế túm lấy cổ áo hắn, đập vỡ cửa kính xe, bay về phía xa.
Sau khi thăng cấp lên huyết mạch Hầu tước, năng lực phi hành của Phương Hằng ở trạng thái dơi đã được cải thiện một chút. Hắn trực tiếp kéo Sở Nham lên không trung.
Sở Nham chưa từng trải qua tình cảnh này trước đây, lúc mới bay lên không trung hắn thật sự bị giật nảy mình.
Khó khăn lắm mới ổn định được cảm xúc, hắn thả lỏng cơ thể và bắt đầu đóng giả người chết.
Chẳng mấy chốc, Phương Hằng đã mang theo Sở Nham bay vào khu vực nơi Huyết tộc và Thánh đình đang chiến đấu.
Huyết tộc đang chiếm ưu thế.
bọn họ đều nhìn thấy Phương Hằng, còn tưởng rằng Sở Nham là chiến lợi phẩm của Phương Hằng, cũng không để ý lắm.
Sau khi dễ dàng vượt qua khu vực chiến đấu bên ngoài giữa Huyết tộc và Thánh đình, Phương Hằng đáp xuống và trở lại hình dạng con người.
Dạng dơi khi vác theo người không thể bay quá lâu.
"Đi nào."
Hai người cạy mở một chiếc ô tô ngay tại chỗ, quay xe lái về phía tòa nhà trung tâm của Huyết gần nhất.
Huyết tộc.
Viện trưởng lão.
Trong lúc chiến tranh khẩn cấp, thông đạo dịch chuyển của Viện trưởng lão được mở ra tạm thời.
Phương Hằng đưa Sở Nham ăn mặc rách rưới, đến sảnh dịch chuyển của Viện trưởng lão thông qua thông đạo dịch chuyển.
Mấy tên thủ vệ Huyết tộc cấp cao quỳ một chân trên đất.
"Hầu tước đại nhân."
Tất cả Huyết tộc đều đơn giản cho rằng Sở Nham là tù binh do Phương Hằng mang về, bọn họ nhìn Sở Nham bên cạnh Phương Hằng với ánh mắt dò xét.
"Trường hợp khẩn cấp, ta sẽ đưa hắn đến Viện trưởng lão để thẩm vấn. Trong khoảng thời gian đặc biệt này, các ngươi hãy cố gắng hết sức."
Phương Hằng gật đầu, giải thích một câu rồi đi ra khỏi đại sảnh dịch chuyển cùng với Sở Nham.
“Ôi...”
Sau khi đi theo Phương Hằng đi vào thông đạo dịch chuyển một cách thuận lợi, Sở Nham thở phào nhẹ nhõm.
"Theo kế hoạch, người của ta và thợ săn quái vật của Trần Lâm đang phục kích ở ngoại ô thành phố, tiếp theo chúng ta nên làm gì?"
Phương Hằng xoa xoa bả vai, nói: "Thật ra rất đơn giản, chúng ta chỉ cần dùng sức mạnh là được."
Dùng sức mạnh?
Trong lòng Sở Nham hơi động, nghi ngờ nhìn Phương Hằng.
Dùng sức mạnh thế nào?
"Dùng radio cầu sinh để báo cho Trần Lâm cùng các thuộc hạ của ngươi chuẩn bị ở Thánh đình. Năm phút sau phát động tấn công vào trụ sở Huyết tộc, ta sẽ cho Quỷ ăn xác hỗ trợ." Phương Hằng giải thích ngắn gọn. Hắn nhìn thời gian của hệ thống, nói: “Còn một chút thời gian, cùng ta đi tìm vài thứ đồ vật."
"Đồ vật? Cái gì?"
Sở Nham không biết Phương Hằng còn muốn tìm gì nữa, hắn cúi đầu gửi một tin nhắn ra bên ngoài thông qua radio cầu sinh, đồng thời đi theo Phương Hằng về phía trước.
"Ừm, Thánh khí của Huyết tộc."