“Chúng ta vẫn nên hợp tác cùng nhau, đợi sau khi mọi chuyện thành công, bọn ta có thể đưa ngươi rời khỏi đây.”
Mạc Gia Vĩ chọn áp dụng chiến thuật đánh một gậy cho một trái táo, hắn nhìn Nat: “Đừng nói ta không cho ngươi cơ hội, ta đã cho ngươi nhiều tin tức như vậy, ngươi đừng ngại đoán thử xem bọn ta đến từ đâu, tại sao lại muốn thăm dò về Atina, và Angitas là do ai trộm đi?”
Nat nghe vậy thì có hơi sững sờ một chút.
Trước đó hắn nóng lòng muốn sống nên không suy nghĩ nhiều như vậy, hiện tại sau khi được Mạc Gia Vĩ chỉ điểm một phen thì hắn mới suy nghĩ theo lời của Mạc Gia Vĩ…
Trong phút chốc, Nat chợt suy nghĩ thông suốt toàn bộ mọi chuyện.
đôi mắt của hắn co lại, hắn nhìn Phương Hằng với vẻ như không dám tin: Là ngươi! Chính các ngươi đã đánh cắp Angitas.”
“Ừm.”
Nghe được lời thừa nhận của người ở trước mặt, trong lòng Nat càng cảm thấy rất đỗi ngạc nhiên.
Bỗng dưng, trong lòng hắn lại dấy lên tia hy vọng sống.
“Angitas hiện đang ở trong tay ta, ngươi đưa ra quyết định thế nào? Nếu giúp ta làm việc, thì sau khi mọi chuyện thành công, ta có thể đưa ngươi rời khỏi chỗ này, ngươi có thể sẽ không cần phải chôn theo đám Huyết tộc.” Phương Hằng khựng lại một chút rồi nhìn Nát với ánh mắt lạnh lùng: “Hoặc là, ngươi muốn chết ngay bây giờ.”
“Ta còn sự lựa chọn sao?” Nat cười khổ: “Ngươi nói cái gì ta cũng làm, ta chỉ hy vọng ngươi có thể giữ lời hứa.”
“Dĩ nhiên, lấy danh nghĩa thánh quang.”
Phương Hằng vừa nói vừa nhún vai, sau đó hắn thu hồi bàn tay màu máu và thả Nat ra.
“Đi thôi, dẫn bọn ta đi tới Viện trưởng lão, ta muốn gặp Atina.”
Nếu hắn đã đưa ra quyết định đứng ở bên phe Phương Hằng, cái mạng nhỏ cũng bị người ta nắm giữ trong tay, Nat chỉ có thể cam chịu số phận, hắn hỏi: “Các ngươi muốn trực tiếp xông vào?”
“Còn biện pháp nào tốt hơn sao?”
Nat nhìn hai người, hắn nghĩ thế nào cũng đều thấy hai người họ giống như tên điên vậy.
Cũng đúng, có thể nghĩ ra kế hoạch ăn cắp Angitas, hơn nữa còn hoàn thành nó một cách thuận lợi, như thế không phải là kẻ điên sao!
Nat thử đuổi theo suy nghĩ điên cuồng của hai người: “Hiện tại phía Viện trưởng lão đang được canh giữ vô cùng nghiêm mật, nhiều Huyết tộc cấp cao và Hầu tước đều tụ tập ở Viện trưởng lão, nếu trực tiếp xông vào thì rất khó, ngoài ra ta cũng không xác định rõ là Thân vương đại nhân và Công tước đại nhân có tiến vào khe hở thời không không, lỡ như gặp phải bọn họ thì…”
Nat cẩn thận quan sát Phương Hằng và Mạc Gia Vĩ.
Phương Hằng và Mạc Gia Vĩ lại nhìn nhau.
Thân vương...
Lại còn có Công tước.
Đúng là rất phiền phức.
Thân vương thì khỏi cần nhìn, đánh không lại, cấp bậc quá cách biệt.
Lần trước sau khi tận dụng các thời điểm then chốt, hắn cũng chỉ trộm lấy Huyết tộc Thánh khí trộm từ tay Thân vương.
Còn Công tước thì có Công tước Bellamy là người quen cũ, có lẽ vẫn còn cơ hội để liên lạc với nàng.
Nat nói: “Hai vị, ta không đề nghị xông vào, chúng ta còn cần Viện trưởng lão mở lối vào dẫn tới Ám ngục máu.”
“Vậy ngươi có đề nghị gì?”
“Nếu như chỉ đơn thuần là muốn gặp Atina, thì ta có thể đưa ngươi vào Ám ngục máu trước.” Nat suy nghĩ một chút rồi nói: “Viện trưởng lão sẽ không nghi ngờ ta, ta có thể cho ngươi ngụy trang thành tù phạm mà đưa vào, đến lúc đó ngươi có thể tìm thấy Atina bên trong Ám ngục máu.”
Nat suy nghĩ rồi lại nhìn Mạc Gia Vĩ: “Nhưng ngươi thì không được, trên người ngươi không có huyết mạch Huyết tộc, hơn nữa còn là thợ săn quái vật, nhất định ngươi sẽ bị Ám ngục máu bài xích.”
Kỳ thị đúng không?
Mạc Gia Vĩ dang hai tay ra và nhìn Phương Hằng với ánh mắt bất đắc dĩ.
Ám ngục máu chính là một nhà tù lớn đặc biệt dùng để nhốt Huyết tộc.
Ngay cả bị giam mà hắn cũng không có tư cách.
Phương Hằng sờ cằm rồi suy nghĩ.
Cũng được, trước tiên nghĩ cách gặp mặt Atina, sau đó lại nghĩ cách đưa nàng rời khỏi Ám ngục máu.
Do vừa mới đến, nên Phương Hằng cũng không biết gì về tình hình của khu sáu, hắn cần lấy được nhiều tình báo hơn từ Atina, như vậy mới có thể sắp xếp bước hành động kế tiếp.
Phương Hằng nhanh chóng đưa ra phán đoán, hắn đáp: “Cũng được, ta theo ngươi vào đó.”
“Ta có thể ngụy tạo thân phận tù nhân cho ngươi, một ngày sau, ta sẽ lại đưa ngươi từ trong Ám ngục máu ra.”
“Một ngày quá lâu, lão Mạc, ngươi ở bên ngoài tùy cơ tiếp ứng.”
“Được, ta biết rồi.”
Mạc Gia Vĩ gật đầu trả lời.
Hắn biết, hắn cần ở bên ngoài cửa để theo dõi Nat, đề phòng Nat có ý đồ xấu nào khác.
Viện trưởng lão khu Huyết tộc khu thứ 6 đã tiến vào tình trạng nguy cấp từ hơn nửa tháng trước.
Đại lượng Huyết tộc cấp cao tụ tập bên trong Viện trưởng lão.
Nat một đường thuận lợi, mang theo Phương Hằng thông qua thông đạo dịch chuyển tiến vào khu Viện trưởng lão.
"Ám ngục máu là một khu vực không gian đặc thù, chỉ có Huyết tộc mới có thể tiến vào, từ xưa đã được Viện trưởng lão dùng làm khu giam phạm nhân nội bộ Huyết tộc."
"Trong Ám ngục máu, lực lượng của Huyết tộc sẽ bị suy yếu một phần."
Trên đường đi tới khu vực giam phía dưới Viện trưởng lão, Nat nhỏ giọng giải thích với Phương Hằng: "Trong Ám ngục máu đang giam giữ rất nhiều Huyết tộc phạm tội, thậm chí có người còn bị giam giữ hơn vạn năm, ngươi đi vào phải cẩn thận.”
Trên vạn năm? Lâu như vậy sao?
Phương Hằng trong lòng khẽ động.
"Ta cũng không biết Viện trưởng lão nghĩ như thế nào, ném phạm nhân vào trong Ám ngục máu coi như xong việc, chỉ thẩm vấn người ở Ám ngục máu khi cần thiết, tóm lại phạm nhân bên trong vô cùng khó chơi."