Tòa nhà chính cách lối ra vào không xa, chưa tới vài trăm mét.
Sân quảng trường phía trước đã tràn ngập sinh vật vong linh.
Không ngừng có sinh vật hài cốt chịu sự ô nhiễm của khí tức thế giới chết, không ngừng chui ra từ mặt đất, lượng lớn oán linh đang vang vọng trong không trung.
Vẫn còn coi là tốt, những sinh vật này độ mạnh không tính là cao.
Bên trong tòa nhà phụ của hiệp hội vong linh cũng có thiết lập Ma pháp trận, ngăn cản những sinh vật hài cốt thông thường này không cách nào đến gần, không phải là vấn đề gì lớn.
Ba người nhìn nhau.
Lý Thiếu Cường dò hỏi: “Ông chủ Phương, ngươi thấy sao?”
Phương Hằng dơ Thánh thương tinh lọc trong tay lên, nói: “Đi thôi, đều là sinh vật vong linh cấp thấp, chúng ta sẽ xử được thôi, xông qua, đi qua tòa nhà bên kia xem sao.”
“Ừm.”
Hai người Lý Thiếu Cường và Đàm Sóc trả lời một tiếng rồi lật rở Cuốn sách người chết, cả bọn do Phương Hằng cầm đầu xông ra ngoài tòa nhà, chạy về hướng tòa nhà chính Hiệp hội nghiên cứu vong linh.
Thể vong linh và sinh vật hài cốt lượn lờ bên trong sân vườn vừa mới hồi sinh, nên tốc độ di chuyển chậm chạp, dục vọng công kích cũng không cao.
Phương Hằng sử dụng thương trường tiện tay chém bay mấy tên ngáng đường, rất nhanh đến trước cửa ra vào tòa nhà chính hiệp hội nghiên nghiên cứu vong linh.
Hơn mười người hầu vong linh chặn ở cửa chính.
Bọn chúng đứng thành một đường thẳng, cảnh giác nhìn ba người bọn Phương Hằng vừa giết vừa chạy tới từ tòa nhà phụ.
Một người hầu vong linh trong số bọn chúng cúi người cung kính, nói với ba người: “Ba vị học giả tôn kính, hội trưởng hiệp hội vong linh đã hạ lệnh, bên trong Hiệp hội nghiên cứu vong linh đang tiến vào trạng thái phong tỏa khẩn cấp cấp độ 1, ngoại trừ nhân viên đặc biệt ra thì không ai được phép vào trong.”
Người hầu vong linh vừa nói vừa chỉ về hướng một tòa nhà phụ khác: “Các vị có thể đi về tòa nhà phía bên phải tìm kiếm sự bảo hộ của Liên Bang.”
“Nhật Nguyệt Phong Hoa”
Tòa nhà đóng kín rồi?
Lý Thiếu Cường quay đầu chỉ chỉ Phương Hằng.
“Hắn là đệ tử của đạo sư Dicky, muốn gặp đạo sư Dicky, có chuyện cực kỳ quan trọng muốn trình báo.”
Người hầu Vong linh học giả nhìn nhìn Phương Hằng, xác nhận một chút thân phận của hắn, rồi gật đầu nói: “Học giả tôn kính, cách đây không lâu Ma pháp trận phong ấn thế giới chết đã bị tổn hại, đạo sư Dicky đang hỗ trợ hiệp hội thử tu sửa lại Ma pháp trận đã bị hư hại, ông ấy không có thời gian gặp các vị.”
“Ở đây cực kỳ nguy hiểm, nếu như không muốn tìm kiếm sự bảo hộ của Liên Bang, ta kiến nghị các vị nên lập tức rời khỏi khu vực nguy hiểm ở trung tâm hiệp hội, Liên Bang ở khu vực vòng ngoài thiết lập rất nhiều khu lánh nạn, các vị có thể bảo đảm an toàn ở đó.”
Lý Thiếu Cường không cam tâm, tiếp tục hỏi: “Có thể thông báo giúp bọn ta một tiếng không? Bọn ta đến đây là do nhận đạo sư Pushy giao phó mà tới.”
“Xin lỗi, không được, các vị hội trưởng đang tu sửa Ma pháp trận, không thể phân tâm.”
Đến học trò của đạo sư Dicky cũng không vào được?
Nghe vậy, ba người bọn Phương Hằng nhanh chóng trao đổi ánh mắt với nhau.
Cứ cứng đầu lao vào thì không được tốt lắm.
Hơn nữa cũng chẳng cần thiết phải vậy.
Phương Hằng nhìn tòa nhà chính cao vút ở phía trước.
Hắn rất nhanh đưa ra kết luận.
Đi đường!
đạo sư Pushy đã thành công tiến cấp Vu Yêu, thực lực mạnh bá đạo, hơn nữa phía sau còn có hội nghiên cứu vong linh chống lưng cho hắn.
Lần này đi tìm Liên Bang vấn đề đối đầu trực diện không lớn.
Hơn nữa Cốt Thần Điện cũng bị mình cầm trong tay, Liên Bang sẽ không làm gì được đạo sư Pushy.
Dù sao thì bây giờ hắn cũng không gặp được đạo sư Pushy, ở lại đây cũng vô dụng.
Đi tìm Liên Bang cầu mong sự bảo hộ lại càng không thể nào.
Cái tên Hề Vĩnh Chí nhìn có vẻ rất cổ quái.
Có thể đi hỏi Trần Ngự xem sao, hỏi xem tình hình cụ thể bên Liên Bang như thế nào.
Chỉ đáng tiếc, ở đây thuộc về khu vực nội bộ Hiệp hội nghiên cứu vong linh, còn có lượng lớn khí tức thế giới chết bao phủ, truyền tin thông thường đã hoàn toàn bị chặn rồi.
Ở lại cũng chẳng giúp được gì, không bằng rời đi sớm chút.
Thu hút nhiều khí tức người chết như vậy vào trong Huyết tộc Ngày Tận Thế, không biết Huyết tộc Ngày Tận Thế bên đó có rắc rối không nữa.
Vẫn phải tìm cơ hội quay về xem sao.
Ngoài những điều này, Phương Hằng còn có một việc muốn nhanh chóng đi xác nhận.
Quân vương Huyết tộc bị phong ấn trong thế giới hiện thực!
Nếu như cảnh tượng nhìn thấy ở Vùng đất sơ khai không có sai lầm, vậy thì sau khi Quân vương Huyết tộc bị phong ấn, các bộ phận cơ thể của hắn bị chôn cất trong thế giới hiện thực.
Giả dụ như mười hai tài phiệt thực sự đã lên kế hoạch sẵn trước đó giống với những gì hắn suy đoán, mấy cái điểm vị này có thể đã bị mười hai tài phiệt khống chế rồi.
Phải nghĩ cách đi qua xem tình hình ra sao.
Phương Hằng nghĩ ngợi, rồi gật đầu với mấy người hầu vong linh nói: “Nói cũng đúng, ở lại đây cũng chỉ thêm phiền phức, chúng ta đi thôi, xin hãy chuyển lời tới đạo sư Dicky và đạo sư Pushy, bọn ta tạm thời rời khỏi hội nghiên cứu, đi đến các thành phố khác phía trước để lánh nạn.”
“Vâng, học giả tôn kính, bọn ta sẽ chuyển lời tới họ.”
“Hả? Vậy là đi à?”
Nghe Phương Hằng nói vậy, Lý Thiếu Cường cực ngạc nhiên.
Cục diện đến mức này rồi, nói đi là đi?
Phương Hằng nhún vai: “Ta muốn ra ngoài xem xem, dù sao ở đây cũng chẳng có cách nào liên lạc với bên ngoài, các ngươi thấy sao?”
“Bọn ta…”