Lý Thiếu Cường do dự một chút.
Phương Hằng đi rồi thì hắn với Đàm Sóc dây dưa ở đây cũng chẳng ý nghĩa gì.
Vẫn là nên đi theo ông chủ Phương ra bên ngoài xem sao, sau đó nghĩ cách liên lạc với cấp trên trực thuộc Liên Bang của nhà mình.
“Thôi được.”
Lý Thiếu Cường vẫn chỉ mong đi theo ông chủ Phương để nghĩ cách lấy lại tiền vốn dưỡng lão của mình, hắn lập tức gật đầu nói: “Được, xe của ta dừng ở bãi đậu xe phía sau tòa nhà, chúng ta cùng đi.”
“Ừm.”
Phương Hằng gật đầu, lại giơ trường thương lên.
Giết dọc cả một đường để đi ra!
……
Một tiếng đồng hồ sau, Lý Thiếu Cường lái xe như bay trên đường cái.
Lượng lớn sinh vật hài cốt lượn lờ xuất hiện trên đường lớn.
Tránh không được, chỉ có thể tông bay bọn chúng.
Cả cái xe cũng lảo đảo theo.
May mà cái xe Land Rover của Lý Thiếu Cường khá vững chắc, đám sinh vật hài cốt mới phục sinh nên đều yếu ớt.
Cách xa Hiệp hội nghiên cứu vong linh, tầng mây đen trên bầu trời đã tản đi hơn một nửa rồi.
“Có tín hiệu rồi!”
Đàm Sóc ngồi ở vị trí ghế lái phụ vẫn luôn dùng điện thoại dò mạng lưới liên lạc, nhìn thấy tín hiệu khó lắm mới có được, hắn kinh ngạc vui mừng tới mức hét to một tiếng.
Đàm Sóc chưa kịp liên lạc với cấp trên trực thuộc, thì điện thoại kha mạnh một tiếng.
Tiếp sau đó là một đống tin nhắn, tin tức, thông báo, hội thoại trò chuyện ùn ùn kéo đến nhanh chóng lướt ngang màn hình.
Đàm Sóc nhanh chóng xem lướt qua mấy tin tức mới nhất hiện nay, vẻ mặt kì quái.
“Xem thấy những gì rồi? Sao mà vẻ mặt trông thảm vậy?” Lý Thiếu Cường nhìn thấy Đàm Sóc ở bên cạnh buồn rầu không lên tiếng, không nhịn được quay sang nhìn hắn, thúc dục hỏi: “Hiệp hội nghiên cứu vong linh đã như vậy rồi, còn có cái hố nào qua không nổi nữa chứ?”
Đàm Sóc bỏ điện thoại xuống.
Hít sâu một hơi, ổn định trạng thái cảm xúc một chút.
Hắn nhìn Lý Thiếu Cường, từng câu từng chữ nói: “Huyết tộc xâm lược.”
“Hả!?”
Lý Thiếu Cường ngạc nhiên đến kinh người, tay lái trong tay xém chút nữa cầm không chắc luôn.
“Ngươi nói cái gì?”
“Một tiếng trước Liên Bang trung tâm đã phát thông báo chính thức ra bên ngoài, thế giới của chúng ta đang gặp phải xâm lược trò chơi với qua mô cực lớn, lượng lớn Huyết tộc thông qua phương thức chưa từng biết tiến vào thế giới thực.”
“Huyết tộc có sự thù địch cực lớn với nhân loại, trong vòng một tiếng đồng hồ thì báo cáo số người thương vong không ngừng tăng, khu phía Đông đã tuyên bố hiện nay rơi vào tình trạng khẩn cấp đặc biệt, Liên Bang kêu gọi người dân đi vào khu lánh nạn gần Liên Bang nhất để có được sự bảo hộ.”
Phương Hằng nghe vậy thì trong lòng bồn chồn.
Là bọn họ!
Mười hai tài phiệt động thủ rồi!
Nghe những lời Đàm Sóc vừa nói, Phương Hằng lập tức mò tìm điện thoại bắt tín hiệu.
“Thế giới hiện thực bị xâm lược?”
Lý Thiếu Cường nghe vậy vẻ mặt lập tức biến sắc.
Hắn rất nhanh liền cảm thấy có chỗ nào đó không được đúng lắm, quay đầu hỏi: “Không phải, ý ngươi nói là cuộc xâm lược đến từ Huyết tộc Ngày Tận Thế? Huyết tộc Ngày Tận Thế bên đó từ lúc nào thì ngông cuồng như vậy rồi?”
Gần như toàn bộ người chơi đều từ thế giới trò chơi sơ cấp bắt đầu từng bước đánh đấm chém giết khó khăn vất vả đi lên.
Lý Thiếu Cường lúc trước cũng lăn xả trong Huyết tộc Ngày Tận Thế, sau này thăng cấp tiến vào thế giới trò chơi trung cấp rồi tiếp xúc với Vong linh học, dần dần bộc lộ ra thiên phú, lại trùng hợp có cơ duyên được Liên Bang chiêu mộ.
Nghe thấy Huyết tộc Ngày Tận Thế xâm lược, Lý Thiếu Cường có chút ngẩn ra.
Huyết tộc Ngày Tận Thế trong ấn tượng của hắn tương đối có nói lý lẽ, phần lớn Huyết tộc sẽ không vô duyên vô cớ tập kích người bình thường, thuộc kiểu thế giới cấp đơn giản, chỉ cần vận may không quá tồi, không tìm đường chết thì sẽ không chết.
“Không giống, tình công kích của Huyết tộc trong cuộc xâm lược lần này cực mạnh, sẽ tìm kiếm các ngóc ngách tấn công con người.”
Đàm Sóc nhanh chóng lướt màn hình điện thoại xem lướt qua những tin tức liên quan, gật đầu nói: “Ngoài ra tin tức giới truyền thông mới nhất, các nơi trên toàn cầu đều có lượng lớn số người tử vong tăng vọt, khu Liên Bang phía Tây là khu bị nạn chính chịu sự tấn công lần này, hơn mười mấy thị trấn nhỏ miền ven đều đã bị Huyết tộc triệt để diệt sạch, dự tính rằng tai nạn lần này đã chết vượt quá mười vạn người.”
“Bây giờ bên ngoài lòng người đang hoảng loạn, thế giới bên ngoài đều hoài nghi việc lần này là có liên quan đến tổ chức phản Liên Bang Dạ Kiêu.”
Phương Hằng nhíu chặt lông mày.
Sau khi tín hiệu hồi phục hắn thử gọi điện thoại liên lạc với Mạc Gia Vĩ, nhưng điện thoại đối phương ở trạng thái không thể tiếp nhận tín hiệu.
“Fuck, đám phế vật bên cục tình báo với cục kiểm soát làm ăn kiểu gì vậy! Bị kẻ khác trộm nhà cũng không biết?!”
Lý Thiếu Cường nhịn không nổi đập mạnh mấy cái lên tay lái, tức giận chửi bới một câu.
Không dễ gì mới thoát chết khỏi hành lang Trầm Luân, sau đó thì phát hiện toàn bộ thế giới đều thay đổi rồi!
Ổn định lại tinh thần, Lý Thiếu Cường bình tĩnh đôi chút, lại hỏi: “Huyết tộc Ngày Tận Thế sơ cấp là Tây Liên Bang chủ đạo à? Bọn họ nói thế nào? Rốt cuộc là có lời giải thích nào cho những gì đã xảy ra không?”
“Phía bên Tây Liên Bang tạm thời không có công bố tin tức với bên ngoài.”
Lý Thiếu Cường lại lửa giận bốc lên tận não: “A a a, giả vờ chết chứ gì?”