Phương Hằng khịt khịt mũi.
Mùi máu càng thêm nồng nặc hơn rồi.
Cái mùi dường như phát ra từ phía sau cứ điểm quân sự.
Phương Hằng nhìn hai người, lời ít mà ý nhiều, gật đầu nói: “Ở đây có vấn đề.”
“Có vấn đề gì?”
“Đi xem thì biết biết thôi.”
Phương Hằng nói rồi đứng dậy, bước đi ra khỏi gian phòng.
Hai người Lý Thiếu Cường và Đàm Sóc tỏ ý không hiểu.
Từ sự tín nhiệm từ trước tới nay đối với Phương Hằng, hai người bọn họ cũng đi cùng Phương Hằng.
Đi theo hướng mùi máu tanh bay tới, Phương Hằng từ cửa bên đi ra khỏi tòa nhà chính, đi về phía một tòa nhà cũ kỹ ở phía sau tòa nhà căn cứ nằm phía bên kia của quảng trường.
Toàn bộ khu quân sự canh phòng cực kỳ nghiêm ngặt, dọc cả đường, Phương Hằng gặp phải ít nhất ba đợt đội tuần tra, trên quảng trường còn có hai chi đội tuần tra.
Trên các trạm gác đều có binh sĩ Liên Bang làm nhiệm vụ canh gác 24 giờ.
“Đứng lại!”
Tại lối vào của tòa nhà cũ, hai người binh sĩ Liên Bang tay cầm súng ống ngăn cản ba người bọn Phương Hằng, trầm giọng nói: “Đây là khu vực kho vũ khí, quân đoàn trưởng nghiêm cấm bất cứ ai bước vào.”
Ba người nhìn nhau, nhanh chóng giao lưu trao đổi ánh mắt với nhau.
Phương Hằng: “Ở bên trong có vấn đề, phải đi vào xem xem.”
Đàm Sóc: “Bây giờ? Cứ vậy xông vào không tốt lắm?”
Lý Thiếu Cường: “Đừng kích động, các huynh đệ, chúng ta dùng cách khác lẻn vào.”
“È hèm.”
Đại khái là cảm nhận thấy sát khí dần dần tỏa ra từ người Phương Hằng, Lý Thiếu Cường vươn tay ra kéo Phương Hằng, gật gật đầu với hai tên thủ vệ: “Không có việc gì, đi nhầm phương hướng thôi, chúng ta sẽ đi ngay.”
Nói rồi hai người Đàm Sóc với Lý Thiếu Cường quay người đi luôn.
Phương Hằng thì lại đứng im nguyên chỗ.
Hai tên thủ vệ nhìn chằm chằm Phương Hằng, sự cảnh giác trong mắt tăng thêm mấy phần: “Làm gì vậy! Còn không đi?”
Phương Hằng nghiêng người, chỉ vào khoảng trống trên quảng trường cách đó không xa, vẻ mặt khó hiểu nói: “Kỳ lạ, đó là cái gì?”
Lúc này sắc trời đã tối hoàn toàn rồi, hai tên thủ vệ vô thức giơ đèn pin lên, chiếu vào hướng mà Phương Hằng chỉ.
Tầm nhìn của hai người lập tức đồng thời di chuyển.
Tay trái Phương Hằng lập tức thu về để sau lưng.
Cốt Thần Điện xuất hiện trong lòng bàn tay.
Tinh thần lực trong nháy mắt truyền vào Cốt Thần Điện!
“Ý?!”
Đàm Sóc ý nhẹ một tiếng.
Khí tức chết chóc?!
Khí tức màu đen nhanh chóng ngưng tụ!
Chỗ mà Phương Hằng chỉ, trên mặt đất nổi lên một Ma pháp trận luyện kim đen nhánh.
Một sinh vật hài cốt, toàn thân một màu đen, tay cầm một con đao dài được làm bằng xương, đang dần dần trồi lên từ Ma pháp trận.
Sắc mặt của hai tên thủ vệ Liên Bang trước cửa liền thay đổi.
“Là sinh vật vong linh!”
“Sinh vật vong linh xâm nhập! Kéo chuông cảnh báo!”
“Ầm!”
Khí tức vong linh tứ phía khuếch tán rồi nổ tung!
Trung tâm khí tức tản ra, thủ vệ hài cốt giơ trường đao bằng xương lên, lao thẳng đến đội thủ vệ tuần tra Liên Bang ở gần nhất trên quảng trường!
Ngay khi họ nhìn thấy tình hình các binh sĩ Liên Bang trên trạm gác của căn cứ quân sự lập tức gióng lên hồi chuông cảnh báo.
Các đội người chơi của Liên Bang lập tức giơ súng ống lên bắn vào sinh vật hài cốt.
Thực lực thủ vệ Liệt Vương dũng mãnh, mặc đạn bắn dày đặc, vẫn lao vào đội tuần tra.
Lý Thiếu Cường và Đàm Sóc thấy cảnh này đều sốc.
Thủ vệ Liệt Vương?!
Không phải, cái thứ đó là thủ vệ Liệt Vương à?
Đại boss trong hành lang Trầm Luân, đến đạo sư Pushy cũng suýt chút nữa chết trong tay nó.
Không phải nó đã bị tiêu diệt rồi à?
Sao lại còn có thể xuất hiện ở nơi này?
Xem ra sức mạnh của nó đã yếu đi nhiều.
Chắc là có thể đối phó được.
Sắc mặt Đàm Sóc sa sầm, vừa mới sử dụng Cuốn sách người chết chuẩn bị làm hạn chế thủ vệ Liệt Vương, bên tai đột nhiên nghe thấy tiếng Phương Hằng truyền tới.
“Nhanh, qua đây!”
Quay đầu lại nhìn, Phương Hằng đã nhân lúc hỗn loạn ngắn ngửi đi vào trong tòa nhà.
Phương Hằng?!
Là hắn làm!
Hai người Đàm Sóc với Lý Thiếu Cường chợt hiểu ra.
Nhân lúc sự chú ý của đám người Liên Bang đều tập trung vào thủ vệ Liệt Vương, hai người đã cùng đi theo vào trong tòa nhà cũ.
Phương Hằng nhanh chóng đóng cửa tòa nhà lại, bước nhanh về phía trước.
Lần đầu triệu hoán thủ vệ Liệt Vương chiến đấu, Phương Hằng không kịp để xác nhận độ mạnh cụ thể của thủ vệ Liệt Vương.
Suy cho cùng cũng chỉ là người công cụ, chỉ là đơn thuần hy vọng nó có thể kéo dài thười gian hỗn loạn một chút.
Nhìn một cái thì cơ bản có thể xem là ổn.
Vượt qua một phạm vi nhất định, Phương Hằng nhanh chóng mất đi cảm giác tinh thần lực với thủ vệ Liệt Vương.
Nhìn lại thì thủ vệ Liệt Vương đã bước vào thời gian đóng băng triệu hoán.
Không có thông báo trò chơi, Phương Hằng không rõ thời gian đóng băng rốt cuộc mất bao lâu.
Phương Hằng lại bỏ Cốt Thần Điện vào trong ba lô trò chơi.
Lý Thiếu Cường nhìn thấy động tác cất Cốt Thần Điện của Phương Hằng, đột nhiên nhận ra.
Thì ra thủ vệ Liệt Vương lúc nãy là do Cốt Thần Điện triệu hoán ra.
Ngưỡng mộ quá đi.
Mặc dù nói là bị tổn hại rồi, nhưng đó là thần khí hàng thật giá thật đấy!
Trong trò chơi hay ngoài trò chơi đều có thể sử dụng.
Đối với Vong linh học giả lại càng là vật quý báu!
Kì lạ à nha, bây giờ nghĩ lại, ông chủ Phương đợt này cũng xem là kiếm khoản lớn, vụ đầu tư ở hành lang Trầm Luân hình như chỉ mình hắn chịu lỗ?
Không được, đợi sau khi chuyện này kết thúc phải thương lượng một chút với ông chủ Phương làm sao hồi vốn…
Lý Thiếu Cường nghĩ lung tung, ba người tiếp tục đi lên phía trước.