Toàn Dân Trò Chơi: Từ Zombie Tận Thế Bắt Đầu Treo Máy (Dịch)

Chương 124 - Chương 127: Là Do Ta Làm

Chương 127: Là do ta làm

Trong thời gian một đêm, toàn bộ gỗ thô thu thập được trong hôm qua đều biến thành ván gỗ?

Sao mà làm được vậy?

Bên trong sổ tay huấn luyện lính mới của công ty Hoàng Minh không có loại thao tác này nha!

Trong lúc những tân nhân đang kinh ngạc, chỉ thấy một chiếc xe vận tải lớn quân dụng từ phía sau chạy đến dừng lại phía trước mấy đống ván gỗ trong góc.

Liêu Bộ Phàm nhảy xuống xe.

Nhìn đám tân nhân với nét mặt mơ hồ, Liêu Bộ Phàm dường như nhìn thấy bản thân của mình lúc còn trẻ.

Trước đây, hắn cũng từng ngây thơ như những người này.

“Các anh em, đừng nhìn nữa, đây đều là do sếp bố trí, mau lại đây giúp đỡ chất ván gỗ lên xe.”

Liêu Bộ Phàm lắc đầu.

Hắn đương nhiên sẽ không ngu ngốc mà để lộ bí mật của sếp.

“Sếp đã nói, những thứ này sẽ chuyển đến giao hàng cho Liên Bang, đến lúc đó đều tính là thành tích làm việc của các ngươi nên đừng lười biếng nữa.”

Những ván gỗ này đều do một mình tổ trưởng Phương Hằng làm sao?

Đám người Lưu Uy đều rơi vào chấn động.

Sếp hack à?

Sau đó, mọi người liền vui mừng như điên.

Thành tích!

Bọn họ không biết tổ trưởng Phương Hằng làm thế nào mà trong một đêm có thể biến nhiều gỗ thô như vậy thành ván gỗ, cũng không biết sếp mua hack từ đâu.

Nhưng có một điều bọn họ đều biết.

Những ván gỗ xếp thành núi này ít nhất cũng có mấy ngàn tấm.

Một tấm ván gỗ tương đương với một điểm thành tích.

Đó chính là mấy nghìn thành tích!

Có được mấy nghìn thành tích đoàn đội, đừng nói thời gian thực tập chỉ là tiền thưởng công ty cũng có thể cầm đến mỏi tay!

Thăng chức tăng lương ở ngay trước mắt!

...

Ba tiếng sau.

Điểm nhà kho tài nguyên tạm thời của Liên Bang bên ngoài trấn Hi Vọng.

Một chiếc xe tải chở đầy ván gỗ dừng phía sau nhà kho.

Các người chơi Liên Bang lần lượt bắt đầu tháo ván gỗ vào trong nhà kho.

Nhìn số lượng, một xe tải ván gỗ cũng chỉ năm sáu trăm phần quả thực không thể xem là quá nhiều.

Nhưng giai đoạn đầu của trò chơi, các loại vật tư đều vô cùng khan hiếm, rất ít thế lực có thể lấy ra nhiều ván gỗ như vậy trong chốc lát.

Trần Ngự nghe Phương Hằng mang một lượng tài nguyên ván gỗ đến đặc biệt đi đến chào hỏi Phương Hằng.

“Phương Hằng, không ngờ chúng ta nhanh như vậy đã gặp lại nhau. Chuyện đề nghị lần trước ngươi suy xét như thế nào rồi?”

“Ngươi nói gia nhập vào Liên Bang? Thật xin lỗi, ta không thích trói buộc lắm.”

“Được thôi.”

Trần Ngự vốn chẳng ôm quá nhiều hy vọng.

Nếu đem so thì hắn lại tò mò từ đâu Phương Hằng tìm được nhiều ván gỗ như vậy hơn.

“Liên Bang bọn ta đang xây dựng nơi ẩn núp và điểm thu nhập tài nguyên ở các nơi, tương đối thiếu hụt loại tài nguyên như ván gỗ, lần này coi như ngươi giải quyết được việc khẩn cấp rồi.”

“Nói chứ ngươi lấy đâu ra nhiều ván gỗ như vậy?”

“Ôi! Nói ra rất dài, mấy cái đó đều tốn rất nhiều sức lực của bọn ta mới có được về tay, vốn dĩ đều chuẩn bị cho bản thân dùng.”

Phương Hằng không muốn nói với Trần Ngự ván gỗ bên trong trụ sở nhà tù của hắn có thể tùy ý nhặt.

Như vậy sẽ dẫn đến việc ván gỗ nhanh chóng bị mất giá.

Hắn giả vờ giả vịt thở dài một hơi: “Nghe nói Liên Bang vật tư khan hiếm, công ty đã hạ lệnh còn không phải đã lập tức gửi qua cho các ngươi rồi sao.”

“Vậy thật là ngại quá rồi.” Trần Ngự ngại ngùng gật đầu: “Ta đi nói chuyện với đoàn trưởng bảo hắn tính nhiều tiền hơn cho công ty các ngươi.”

“Không cần không cần.”

Phương Hằng thầm nói ta toàn tính thành tích, có nhiều tiền hơn nữa cũng không rơi vào túi của ta được.

“Nhưng mà vừa hay hỏi thăm ngươi một chuyện, Liên Bang các ngươi có kế hoạch tăng cường thiên phú cấp S không?”

“Cái này...”

Trần Ngự do dự một lúc.

Hắn nhìn Phương Hằng, trong lòng nghĩ bây giờ đi tìm kế hoạch tăng cường cấp S có phải hơi sớm hay không.

Dù sao thì cấp 10 vẫn còn xa vời không xác định.

“Có thì có nhưng mà kế hoạch tăng cường cấp S bình thường bọn ta sẽ không để cho người ngoài sử dụng.”

“Như vậy à...”

Phương Hằng có hơi thất vọng.

Trần Ngự nhân cơ hội đó mà đề nghị: “Nếu ngươi đồng ý gia nhập vào Liên Bang bọn ta thì ta tin rằng đoàn trưởng nhất định sẽ giúp ngươi tìm một bản kế hoạch tăng cường thích hợp.”

Không được, một khi gia nhập vào Liên Bang thì sẽ bị ràng buộc mất đi tự do, rất phiền phức.

Phương Hằng vẫn không có dự định gia nhập vào Liên Bang.

Xem ra bản phương án cường hóa thiên phú cấp S cuối cùng chỉ có thể gửi hy vọng vào chợ đen.

Xem xem ở đó có thể tìm thấy được tài liệu liên quan đến nhiệm vụ cao cấp gì hay không.

Trong lòng Phương Hằng thầm tính toán.

“Đúng rồi, còn có một chuyện nữa. Công ty Hoàng Minh bọn ta chuẩn bị cho Liên Bang rất nhiều ván gỗ nhưng có chút vấn đề trong việc vận chuyển.”

“Đoạn đường từ trụ sở đến đây rất xa, một chuyến đi về tốn sáu tiếng đồng hồ, ngươi có thể nghĩ cách giải quyết không?”

Trần Ngự nghe xong hơi ngạc nhiên.

“Cái gì? Công ty các ngươi vẫn còn rất nhiều ván gỗ?”

“Ừm, ít nhất vẫn còn mười nghìn tấm ván gỗ đang đợi chuyển qua đây. Bọn ta thiếu công cụ di chuyển, một lần vận chuyển tốn rất nhiều thời gian.”

“Một nghìn tấm?”

Trần Ngự nhất thời không nói nên lời.

Thậm chí hắn còn cảm thấy có phải Phương Hằng nói khoác hay không.

Từ khi trò chơi bắt đầu đến bây giờ mới được bao lâu, bọn họ bào xuyên suốt cả ngày cả đêm cũng không làm ra được nhiều ván gỗ như vậy chứ?

“Vậy nếu không thì đợi ta báo cáo lên cấp trên, hỏi ý kiến của đoàn trưởng...”

Phương Hằng đang nói chuyện với Trần Ngự thì một đội người chơi Liên Bang từ trong nhà kho đi ra.

Thành viên của tiểu đội đều mang dáng vẻ võ trang hạng nặng.

Bọn họ lần lượt từ trong balo lấy ra bốn chiếc xe máy sửa đổi đặt trên đường.

Hai người chơi đạp lên bốn bánh xe tải được lắp đặt phía sau chiếc xe máy sửa đổi, vững vàng ngồi xuống.

Ách...Cái này được coi là quá tải rồi phải không?

Một người chơi Liên Bang đi đến trước mặt Trần Ngự hành lễ với hắn một cái.

“Đội trưởng Trần! Đội đã tập hợp xong! Xin chỉ thị!”

“Được, nghỉ ngơi một chút đi, mười phút sau xuất phát!”

“Vâng!”

Bình Luận (0)
Comment