Phương Hằng có chút tò mò nên nhìn bọn họ nhiều hơn một chút, hỏi: “Các ngươi chuẩn bị đi đâu thế? Trấn Hi Vọng lại có chuyện gì mới sao?”
“Ngược lại thì không, chỉ là nghe nói bên khu vực rừng rậm xảy ra chút chuyện, mệnh lệnh khẩn cấp đêm qua đoàn trưởng nhận được bảo ta dẫn một tiểu đội đến đó thăm dò tình hình.”
Khu vực rừng rậm?
Phương Hằng nghe vậy nheo mắt một cái.
Được lắm, không phải là nhắm vào ta đó chứ!
“Là chuyện gì vậy? Bảo mật với bên ngoài sao?”
Trần Ngự lắc đầu, hỏi: “Ngươi từng nghe công hội trò chơi Lê Minh chưa?”
Lê Minh?
Cảm giác bất an trong lòng Phương Hằng càng trở nên dữ dội.
“Đúng vậy, bên đó thường cướp đồ của người chơi bình thường trong trò chơi, bản thân ta cũng vô cùng căm hận bọn họ. Nhưng mà chuyện bọn họ là không hề vi phạm pháp luật cho nên bên Liên Bang cũng không thể nào tiến hành trừng phạt họ được.”
Phương Hằng gật đầu.
“Bọn họ thế nào rồi?”
“Hôm qua, đội của bọn họ trong trò chơi đã bị người ta tiêu diệt toàn bộ.”
Trong lúc nói chuyện, nét mặt của Trần Ngự trở nên vô cùng nghiêm túc.
“Đêm qua tin tức mà bọn ta nhận được là đội quân lớn của Lê Minh gồm bốn mươi người đều bị tiêu diệt toàn bộ, nơi ẩn núp bị phá bỏ, hơn nữa theo lời bọn họ nói có người đã chiếm lấy nhà tù số 507 bên trong khu vực rừng rậm.”
Phương Hằng:....
“Nội bộ của ta tiến hành đánh giá, trong tình huống bình thường, người chơi ở giai đoạn này không thể nào xử lý và chiếm giữ nhà tù số 507 được.”
“Hơn nữa bên phía nhà tù còn có năng lực tiêu diệt công hội Lê Minh.”
“Còn có theo cách nói của Lê Minh thì trong tay nhà tù còn có súng ngắm cao giai.”
“Hơn nữa trong nhà tù còn dính dáng đến một nhiệm vụ khá đặc biệt, Liên Bang khá quan tâm đến chuyện này...”
“Tóm lại, cấp trên Liên Bang lo lắng người chiếm cứ Liên Bang là thành viên phản tổ chức Liên Bang vô cùng nguy hiểm. Sáng sớm hôm nay đoàn trưởng gọi ta đến chuẩn bị đi dò xét ngọn nguồn bên đó.”
“Nhiệm vụ lần này không hề đơn giản...”
Phương Hằng lặng lẽ giơ tay ra vỗ vai Trần Ngự.
“Ừm, Trần Ngự...”
Trần Ngự đang tập trung suy nghĩ ngẩng đầu dậy: “Hả? Sao vậy?”
Phương Hằng hít sâu một hơi.
“Ta ngả bài rồi, là do ta làm đó.”
Trần Ngự: ???
“Thật ra, nhà tù là của ta.”
Trần Ngự:!!!
Công ty trò chơi Hoàng Minh.
Trong phòng làm việc, Lý Như một tay đỡ má xem email nhận được thời gian gần đây.
Bỗng nhiên Lý Như bật cười chế giễu.
“Xùy, si tâm vọng tưởng.”
“Chuyện gì mà buồn cười như vậy?”
“Tổ mười hai trong Zombie Ngày Tận Thế xin kế hoạch tăng cường thiên phú cấp S.”
Người trung niên ngồi trên chiếc ghế đối diện cau chặt mày.
Hắn là tổ trưởng tổ bảy trong trò chơi Zombie Ngày Tận Thế - Đới Triết.
“Tổ mười hai? Tổ mới thành lập cách đây không lâu?”
“Đúng vậy, chính là tổ đó, tổ trưởng là Phương Hằng.”
Nghe thấy cái tên Phương Hằng, trong lòng Đới Triết thầm hồi hộp một chút.
Là hắn?
Người tài giỏi cách đây không lâu đã hoàn thành ủy thác Liên Bang.
“Ngươi duyệt rồi?”
“Lối đi xin duyệt bình thường ta không có lý do từ chối.”
Lý Như nghiêng đầu nhìn Đới Triết.
“Ngươi sợ sao?”
“Không có, chỉ là có chút bất an.”
“Trong nửa năm nay, trong trò chơi ta trong tối ngoài sáng cung cấp cho tổ bảy nhiều tài nguyên như vậy, dẫn đầu thành tích nửa năm. Lần này nếu như không lấy được kế hoạch tăng cường cấp S, ngươi có thể từ chức rời đi rồi.”
Đúng vậy, đã dẫn đầu nhiều như vậy rồi.
Tâm trạng Đới Triết bình tĩnh lại một chút.
“Ta biết rồi, trong hai ngày này đã hoàn thành một đơn đặt hàng lớn, đến lúc đó có thể thu về tổng cộng hai mươi nghìn điểm thành tích. Kế hoạch cường hóa lần này bọn ta nhất định phải có được.”
“Ừm, chắc chắn không có gì sơ hở.”
....
Trên đường quốc lộ bằng phẳng, Phương Hằng lái xe tải quân dụng quay lại nhà tù.
Phía sau, năm chiếc xe máy Liên Bang đi theo bảo vệ.
Nơi vốn chuyên chở hàng hóa phía sau xe tải lúc này cũng có tám người chơi Liên Bang trang bị võ trang hạng nặng đang ngồi.
Phương Hằng ngồi trên chỗ lái xe liếc mắt nhìn Trần Ngự bên cạnh một cái.
Vốn dĩ Phương Hằng không đồng ý dẫn theo nhiều người của Liên Bang quay lại nhà tù để quan sát như vậy.
Nhưng Trần Ngự nói, Liên Bang bọn họ đồng ý cung cấp cho hắn tin tức nhiệm vụ về kế hoạch tăng cường thiên phú cấp S.
Điều kiện là vào trong nhà tù xem xét, xác nhận không có thế lực xâm chiếm đối địch với Liên Bang.
Cái này có khác gì với ăn không trả tiền chứ?
Phương Hằng lập tức đồng ý!
Ngồi trên ghế lái phó, Trần Ngự vẫn luôn thông qua radio cầu sinh để liên lạc.
Rất lâu sau hắn cất radio cầu sinh vào, nét mặt nghiêm túc, dáng vẻ như nhận được một nhiệm vụ lớn.
“Nói thế nào?”
“Sau khi cấp trên thảo luận đồng ý kế hoạch hợp tác giữa hai chúng ta.”
Ánh mắt Phương Hằng sáng bừng lên.
“Bọn ta sẽ cho ngươi phần thưởng cuối cùng chính là nhiệm vụ trò chơi của kế hoạch tăng cường thiên phú cấp S, hơn nữa trong nhiệm vụ sẽ dốc hết sức cung cấp sự trợ giúp cho ngươi.”
“Nhưng mà có hai điều kiện trao đổi.”
Phương Hằng thầm nén nổi kích động trong lòng, trầm giọng hỏi: “Điều kiện gì?”
Trần Ngự vô cùng thành thật.
“Thứ nhất, bọn ta muốn vào nhà tù mấy ngày xác nhận trong nhà tù không bị những thế lực phản tổ chức Liên Bang có ý đồ xấu chiếm giữ.”
“Bọn ta biết rất rõ ngươi rất phản cảm với yêu cầu này nhưng đối với bọn ta điều này vô cùng quan trọng mong ngươi có thể hiểu.”
Chịu thiệt một chút cho các ngươi tham quan!
Dù sao thì ở trong nhà tù chẳng có thứ gì cần bảo mật cả, mấy con zombie dây leo tùy tiện đi qua lại cũng rất bình thường đúng không?
Quảng trường nhà tù chất đầy mấy gỗ thô cũng chẳng có vấn đề gì.
Tầng hầm trồng cây cỏ cải thiện môi trường cũng rất bình thường, đúng không?
Phương Hằng suy nghĩ sơ sơ liền đồng ý đề nghị này.
“Không vấn đề, điều thứ hai thì sao?”
“Điều thứ hai liên quan đến nhiệm vụ của kế hoạch tăng cường thiên phú cấp S. Sau khi hoàn thành nhiệm vụ Liên Bang bọn ta muốn thu hồi bản mẫu của zombie dị hóa cao giai trong nhiệm vụ.”
“Hửm? Chỉ cần zombie?”
“Đúng vậy, bọn ta chỉ cần zombie, còn lại bao gồm tất cả mọi thứ trong phần thưởng nhiệm vụ đều do ngươi giữ.”