“Vậy thì không thành vấn đề! Thành giao!”
Phương Hằng cho rằng cần zombie cũng chẳng có ích lợi gì.
“Bây giờ chúng ta có thể nói kỹ càng được không?”
“Được thôi, Phương Hằng.”
Trần Ngự lấy laptop từ trong balo mở ra nghiêm túc giải thích.
“Đầu tiên phải nói rõ một điểm, trò chơi Zombie Ngày Tận Thế Chủ Thần chia thành nhiều server.”
“Mỗi thế giới server đều được tạo ra ngẫu nhiên.”
“Lấy một cái ví dụ, ví dụ như Alex mà bọn ta gặp trước đây.”
“Ở server của bọn ta hắn xuất hiện trong phòng nghiên cứu bí mật dưới tầng hầm trong bệnh viện ở trấn Hi Vọng.”
“Nhưng ở khu thứ sáu, trên bản đồ thế giới hoàn toàn không có tồn tại trấn Hi Vọng, phòng thí nghiệm bí mật và Alex sẽ xuất hiện ở một nơi khác.”
“Ừm, điểm này ta biết.”
“Nhưng trong đó sẽ có một ít bộ phận xuất hiện cố định như nhà tù số 507 của ngươi.”
“Ở server khác cũng tồn tại nhà tù số 507, chỉ là vị trí của nó sẽ xuất hiện tùy ý, có thể xuất hiện ở tiểu trấn, có thể xuất hiện ở bên bờ biển. Mà trong server này nó xuất hiện ở bên ngoài khu vực rừng rậm hơn nữa còn bị ngươi chiếm giữ.”
“Điều ta muốn nói là, trong server trước đây quy trình hành động của nhiệm vụ này là như nhau. Theo như tài liệu mà Liên Bang bọn ta nhận được phần thưởng nhiệm vụ cuối cùng là bản kế hoạch tăng cường thiên phú cấp S.”
Phương Hằng giật mình, cảm giác nhạy cảm của hắn cảm nhận được gì đó.
“Ngươi sẽ không nói với ta là tin tức nhiệm vụ tăng cường thiên phú cấp S mà Liên Bang cung cấp cho ta là nhà tù số 507 của ta đó chứ!”
Hóa ra tìm kiếm cả nửa ngày, kế hoạch tăng cường thiên phú cấp S lại ở ngay trong nhà tù của chính mình!
Đm!
Bị Liên Bang lừa rồi!
Trần Ngự chú ý đến nét mặt của Phương Hằng, da mặt hắn mỏng vô cùng ngượng ngùng mà gãi đầu, giọng nói ngày càng trở nên nhỏ hơn.
“Đoàn trưởng nói không sai, quả nhiên không giấu được ngươi.”
Sơ suất rồi!
Ai mà ngờ được cẩu độc thân nhìn thật thà như Trần Ngự cũng biết lừa người khác?
Phương Hằng cảm thấy bản thân mình bị lừa rồi.
Trước đây hắn cứ mơ hồ cảm thấy không đúng lắm.
Liên Bang đồng ý cung cấp kế hoạch tăng cường thiên phú cấp S cho ngươi ngoài, chuyện này vốn dĩ không hợp lý rồi.
Trừ phí nhiệm vụ này vốn đã bị hắn khởi động rồi!
“Ơ...Phương Hằng, quy trình của nhiệm vụ này rất khó khăn, cẩn thận dự tính ít nhất cần một hai tháng mới hoàn thành được. Trong khoảng thời gian này Liên Bang bọn ta cũng sẽ dốc toàn lực phối hợp với ngươi để hoàn thành nhiệm vụ.”
Các ngươi còn muốn ở lại nhà tù một hai tháng sao?
Phương Hằng cảm thấy đợi không đợi lâu như thế nổi!
Trong vòng năm ngày phải hoàn thành nhiệm vụ lấy được kế hoạch tăng cường cấp S!
Bình tĩnh lại mà suy nghĩ, ít nhất bây giờ có được mục tiêu lấy kế hoạch tăng cường thiên phú cấp S, còn có sự ủng hộ của đám người công cụ Trần Ngự.
Bọn họ càng hiểu rõ hơn về nhiệm vụ của nhà tù.
Thật ra cũng không tính là thiệt.
Tính toán sơ sơ Phương Hằng nói: “Được thôi, ngươi nói về quy trình nhiệm vụ của nhà tù số 507 đi.”
“Theo tình hình mà bọn ta tìm hiểu, nhà tù số 507 là một trong những nơi thí nghiệm của công ty Viên Tinh. Ngục trưởng nhà tù từng lợi dụng phạm nhân tiến hành thí nghiệm đột biến virus T không ổn định.”
“Độ khó của nhiệm vụ là cấp bậc SSS cao nhất. Nhà tù tồn tại một lượng lớn zombie dị hóa nhất giai và một số ít zombie dị hóa nhị giai.”
“Phiền phức nhất chính là xác chết khổng lồ - Erita, nó là một cơ thể lây nhiễm virus T biến chủng trải qua cường hóa, có trí khôn cao hơn zombie bình thường.”
“Nhưng nó vẫn chịu khống chế của ham muốn khát máu, về độ mạnh thuộc zombie dị hóa tứ giai.”
“Bởi vì những nguyên nhân đặc biệt này mà bọn ta cần phải có được xác của Erita, từ trên xác của nó lấy được một phần bản mẫu.”
Lại là zombie dị hóa tứ giai!
Nghe Trần Ngự nói xong, Phương Hằng không khỏi cảm thấy một trận đau đầu.
Lần trước nhờ vào điểm yếu sợ lửa của zombie dây leo, đào một cái hố xác chết mới miễn cưỡng diệt được nó.
Lần này lại phải xử lý thế nào đây?
Tiếp tục đào một cái hố lớn ở trong nhà tù sao?
Không dễ làm đâu....
Phương Hằng suy nghĩ rồi hỏi: “Liên Bang các ngươi có phương án tác chiến không?”
“Không có.”
Trần Ngự liên tục lắc đầu trả lời vô cùng dứt khoát.
“Phương án tác chiến của ngươi đối với Alex ở trấn Hi Vọng đã chứng minh ngươi có tài năng chỉ huy vô cùng xuất sắc.”
“Cấp trên phê duyệt, trừ phi gặp phải tình huống khẩn cấp nếu không trong tình huống bình thường trong lúc tác chiến bọn ta hoàn toàn nghe theo sự sắp xếp của ngươi.”
Nghe như tâng bốc.
Nhưng mà tên Trần Ngự này lại rất có cảm giác làm được việc.
Phương Hằng sờ cằm bắt đầu suy nghĩ làm sao đối phó với zombie dị hóa tứ giai.
Buổi chiều, cửa lớn nhà tù mở ra.
Xe tải khó khăn luồn lách qua những những khúc gỗ thô xếp chồng lên nhau trên quảng trường nhà tù, cuối cùng dừng lại trước cửa tòa số 3.
Mở cửa xe, Trần Ngự nhảy xuống xe.
Hắn đã sớm nhìn thấy gỗ thô chất đầy như núi trong nhà tù.
Hết cách, cả quảng trường nhà tù đều chất đầy gỗ thô, muốn không nhìn thấy cũng khó!
Thậm chí Trần Ngự còn nhìn thấy mấy người chơi đang không ngừng ôm gỗ thô chất vào quảng trường nhà tù.
Không phải chứ? Khoa trương như vậy?
Trong lòng Trần Ngự thầm lẩm bẩm, lặng lẽ quay đầu.
Hắn nhìn Phương Hằng ngồi trong buồng lái, ánh mắt vô cùng kỳ quái.
Ở đây là nhà tù số 507?
Tại sao bản thân lại cảm thấy giống như đến căn cứ đốn củi cỡ lớn vậy?
Còn có, không phải trước đây ngươi nói tài nguyên ván gỗ rất khó lấy được hay sao?
Tại sao ta cảm thấy gỗ thô của ngươi giống như nhặt không vậy?
Rốt cuộc ngươi làm thế nào mà làm được?
Vất vả cả một ngày, Lưu Uy chuyển gỗ thô nguyên ngày cũng dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn Phương Hằng và các người chơi Liên Bang.
Tổ trưởng Phương Hằng lại là tình hình gì nữa đây?
Sao mới chốc lát lại đến nhiều người của Liên Bang như vậy?
Lẽ nào...Bọn họ cũng đến giúp nhặt gỗ thô?