“Thời gian quá gấp, cho ta thêm chút thời gian, ta có thể nghĩ cách đi ra ngoài vơ vét một vài đạo cụ đặc biệt giúp ngươi.”
Lão Hắc nhíu mày.
Đây là một vấn đề nan giải.
Phương Hằng cũng phiền não.
Sinh vật sống bình thường không thể nào bỏ vào trong balo, cho dù có dùng thuật phong ấn để phong ấn mấy lớp rồi cố bỏ vào trong balo, thì đến lúc lôi ra, sinh vật bị phong ấn cũng sẽ trực tiếp chết đi.
Ngoài cái này ra, sau khi người chơi mở khóa ‘Cửa’ cấp cao hơn, thì khi ở bên ngoài trò chơi, người chơi cũng có thể dần nắm giữ các kỹ năng trong trò chơi, bao gồm cả kỹ năng thiên phú.
Hiện tại thời gian rất eo hẹp, đi con đường này cũng không thông.
Cách duy nhất mà Phương Hằng có thể nghĩ tới đó chính là mở ra thông đạo giữa thực tế và thế giới trò chơi.
Suy nghĩ đến đây, Phương Hằng tiếp tục nói: “Chúng ta không có thời gian, nên ta muốn mở thông đạo không gian giữa trò chơi và thế giới hiện thật, cách này thế nào.
Lão Hắc nhướng mày kinh ngạc.
Hắn bỗng dưng nhận ra được cái gì đó, trên mặt tỏ vẻ kinh ngạc: “Ngươi đã đi tới vùng đất sơ khai?”
“Ừ."Phương Hằng gật đầu, tiếp tục nói: “Ta đã tìm được tinh thạch không gian, phương pháp bố trí khe hở không gian sẽ cũng sớm được thực hiện, bây giờ chỉ thiếu mỗi bụi khe hở, vì quá vội nên ta không rãnh đi thu thập.”
Trong lòng Lão Hắc rúng động vô dĩ phục gia.
Hóa ra Phương Hằng đã tiếp xúc với vùng đất sơ khai!
Ban đầu, vào lúc gặp Phương Hằng lần đầu tiên, Lão Hắc vẫn chỉ nghĩ chủ Phương Hằng là một đối tượng hợp tác đối tượng hợp tác rất tiềm năng.
Càng về sau, Lão Hắc lại càng cảm thấy tốc độ trưởng thành của Phương Hằng nhanh đến kinh người.
Mãi đến bây giờ, thậm chí Lão Hắc còn cảm thấy Phương Hằng đã bắt đầu trở nên thâm sâu khôn lường.
Bên ngoài đều đang đồn rằng, thâm chí nội bộ mười hai tài phiệt nội cũng cho rằng Phương Hằng là một con cờ của một thế lực trò chơi lớn nào đó.
Nhưng Lão Hắc đã quen biết với Phương Hằng sớm hơn người khác, nên hắn rất chắc chắn là Phương Hằng không phải như thế!
Tất cả những thứ này đều do một mình hắn ở trong trò chơi liều mạng giành được.
Phương Hằng thấy Lão Hắc im lặng không nói thì không khỏi thúc giục: “Thế nào? Ngươi có cách nào không? Mau cho ta câu trả lời.”
“Lão đúng là giao vấn đề nan giải cho ta rồi… Ta có thể tìm được bụi khe hở ở trong khe hở thời không, nhưng bây giờ mà đi qua đó thu thập thì cũng không kịp thời gian, ở bên ngoài cũng rất ít bán, mà cho dù có bán thì số lượng bụi khe hở cần thiết để mở thông đạo không gian là rất lớn.”
Lão Hắc suy nghĩ về ý nghĩ của Phương Hằng một chút, rồi ngẩng đầu nói: “Có lẽ…”
Trong lòng Phương Hằng đã có câu trả lời, hắn gật đầu với Lão Hắc, nói: “Ngươi cũng rất thân quen với bên Huyết tộc, chi bằng ngươi tới thế giới Huyết tộc rồi mở miệng hỏi 'Mượn' một chút.”
Lão Hắc để lộ vẻ mặt u ám, hắn nhanh chóng suy nghĩ kế sách và các loại nguy cơ có thể xảy ra.
Thậm chí còn có những hậu quả.
Rất nhanh, Lão Hắc lại khôi phục vẻ mặt như thường: “Ôi, Phương Hằng, cái mạng già này của ta mà mạo hiểm, nếu như xảy ra chuyện gì không may, sự nghiệp cuộc đời ta xem như bị hủy hoại trong tay ngươi rồi.”
Muốn trả giá đúng không?
Chỉ cần không từ chối, bất kỳ cái khó khăn nào được nói ra đều là để trả giá.
Phương Hằng nhìn Lão Hắc: “Ta nhớ có người từng nói, càng nguy hiểm thì tiền kiếm được cũng càng nhiều, sau khi mọi chuyện thành công ngươi muốn cái gì?”
“Khà khà, một ân huệ.”
Lão Hắc híp mắt và giơ một ngón tay về phía Phương Hằng.
Không có ai có thể hiểu rõ hơn hắn về sự trưởng thành của Phương Hằng kinh khủng đến dường nào.
Hiện tại Phương Hằng đã là giới chủ của hai thế giới, và hắn nhận định rằng sau này Phương Hằng sẽ còn bước tiếp nữa!
Muốn có được một ân huệ của Phương Hằng, nó chắc chắn là một khoản đầu tư sinh lời.
“Được, ta đồng ý.”
Thời gian cấp bách, Phương Hằng ngôn giản ý cai.
Chỉ cần Lão Hắc không đòi hỏi nhiều, thì điều kiện gì hắn cũng đồng ý.
Lực lượng của Quân vương Huyết tộc thật sự quá ngon!
“Thế giới của ngươi có khả năng đi thông qua những thế giới sơ cấp khác, chúng ta lập tức quay lại trò chơi, đợt lát nữa ngươi tới Viện trưởng lão Huyết tộc khu một, với thân phận Huyết tộc của ngươi thì cũng có thể làm được việc này, ta sẽ đợi ngươi ở đó, còn về kế hoạch cụ thể thì ta cần phải suy nghĩ một chút, để bảo đảm vạn vô nhất thất.”
“Ừm.”
Phương Hằng nhanh chóng gật đầu.
Trong lúc hai người đang thảo luận, những hòn đá tụ lại cách đó không xa bắt đầu lỏng ra.
Mấy tên Huyết tộc cấp cao tốn rất nhiều sức để chui ra khỏi đống đổ nát.
Dáng vẻ của bọn họ đều trông rất thê thảm.
Khi vụ nổ trước đó xảy ra, đám người Micah tập trung ở cạnh nghi thức cách đó khá xa, hơn nữa bọn họ còn lập tức tập hợp lại tất cả lực lượng của mọi người lực lượng để mở ra kết giới Huyết tộc nhằm chống lại đợt tác động, cuối cùng họ vẫn giữ được cái mạng.
Nhóm Huyết tộc phải mất một lúc mới chui ra khỏi đống đổ nát chôn sâu.
“Họ đến rồi.”
Phương Hằng nhìn lướt qua nhóm Huyết tộc đã leo ra khỏi đống đổ nát cách đó không xa, hỏi: “Xử lý thế nào đây?”
“Nếu mục tiêu đã biến thành cướp đoạt thân thể tàn phế của Quân vương Huyết tộc, vậy kế hoạch của chúng ta cũng nên theo đó mà thay đổi thôi.” Lão Hắc vuốt cằm ngẫm nghĩ, gật đầu nói: “Giao cho ta giải quyết.”
“Ừm.”