Toàn Dân Trò Chơi: Từ Zombie Tận Thế Bắt Đầu Treo Máy (Dịch)

Chương 1398 - Chương 1399: Ác Chiến

Chương 1399: Ác chiến

Đây là sự gia tăng lớn trong sức mạnh chiến đấu!

Trong lòng Phương Hằng sảng khoái khó tả.

Đợi sau khi những Huyết tộc này hồi phục hoàn toàn sức chiến đấu, thế lực của hắn trong thế giới Huyết tộc sẽ đạt được tăng cường bùng nổ!

Có thể trực tiếp đè bẹp mấy thế giới Huyết tộc chưa phục tùng còn lại!

Ánh mắt Phương Hằng quét qua hơn 20 thủ vệ Huyết tộc cấp cao còn lại trong hang đá, gật đầu nói: “Cũng được, để những người còn lại lập tức rút lui, ngươi ở lại, sau đó phá hủy ma pháp trận, bọn ta đi tìm Giản Mục Chi.”

“Rõ!”

Trong lúc các Huyết tộc cấp cao nối đuôi nhau bay vào thông đạo, Phương Hằng lại quan sát vị trí trên máy tính bảng.

Hắn vuốt vuốt cằm, suy tư hoie: “Joel, Leob, hai người các ngươi liên hợp có thể đồng thời đối phó bao nhiêu tổ cấp A của Liên Bang?”

Hai người nhìn nhau.

Trạng thái của Leob hiện tại rất tệ, đơn độc đối phó với tiểu đội cấp A của Liên Bang có chút miễn cưỡng, còn Joel sức mạnh tăng cao, có thể đồng thời đối phó với ba tiểu đội cấp A1 của Liên Bang mà không thua.

“Chỉ là bảo đảm không thất bại thì, chúng ta có lẽ có thể đồng thời ứng phó với bốn tiểu đội.”

Chung Hạo Dương nhắc nhở: “Phương Hằng, bên Giản Mục Chi có ít nhất sáu tiểu đội hơn nữa mỗi đội đều chuẩn cấp S.”

“Tiểu đội chuẩn cấp S…..”

Phương Hằng lẩm bẩm.

Cường độ của đối phương tạm thời không có cách nào phán đoán.

Tóm lại, cứ lỗ mãng xông lên e rằng có chút khó.

Nghĩ một lúc, Phương Hằng ngẩng đầu, nhìn về phía Micah và hai Thân vương Huyết tộc.

“Nếu như vậy, chúng ta phải ngụy trang một chút, đổi quần áo sang bên đó…..”

Đổi quần áo?

Hai Thân vương Huyết tộc nhìn nhau.

…..

Trong hang đá.

Giản Mục Chi bị đoàn đội Liên Bang bao vây, nửa má phải của hắn không ngừng dung hợp dị hóa, xuất hiện một gương mặt quỷ dị.

“Đồ ngu! Ta đã nói với ngươi rồi, cơ thể của ngươi không thể chịu được sức mạnh của ta, bắt buộc phải có được quả sinh mện trước…”

“Im miệng!!”

Giản Mục Chi cắn răng nói: “Nếu không phải ngươi vẫn luôn không tin nhận ta, sớm giao triệt để sức mạnh quan tài cho ta, thì ta sao phải rơi vào bước đường này!”

“Ha ha ha ha!” Nửa mặt phải càng cười dữ tợn: “Ngươi đáng được tin nhận sao? Đừng cho rằng ta không biết ngươi đang nghĩ gì.”

“Bây giờ nói những thứ này còn có tác dụng gì, còn thủ đoạn gì mau lấy ra đây, không thì chúng ta đều phải chết ở đây.”

Thấy Giản Mục Chi không ngừng lầm bẩm với nửa má phải của mình, tiểu đội Liên Bang canh gác xung quanh trong lòng có một loại quỷ dị không nói lên lời.

Đám người Liên Bang một đường đuổi đến, Giản Mục Chi đã bị thương nặng, nhưng mỗi khi đối mặt với cái chết đều tức khắc bạo phát một sức mạnh khủng bố đánh lui mọi người.

Tần Vũ không dám tùy tiện hành động, tất cả thận trọng.

Năm người chơi Liên Bang đang nạp năng lượng, chuẩn bị triệu hồi chú thuật đối phó Giản Mục Chi.

Sau tiểu đội, mấy người Phương Hằng và Micah mặc quần áo của tiểu đội Liên Bang trà trộn vào đoàn đội.

Là một Thân vương Huyết tộc tôn quý, mặc đồng phục khó coi của Liên Bang nhân loại đối với ha người Joel và Leob mà nói vô cùng khó chịu.

“Liên Bang muốn động thủ rồi.” Phương Hằng dùng ánh mắt biểu thị tiểu đội Tần Vũ và tiểu đội Liên Bang bên phải đang tập trung sức mạnh chuẩn bị phát huy kỹ năng triệu hồi, nhỏ giọng nói: “Ngươi thấy sức chiến đấu của tổ điều tra cấp S của Liên Bang thế nào?”

Leob vẫn luôn chú ý mấy người Tần Vũ, nghe vậy vẻ mặt nghiêm trọng, trầm giọng trả lời: “Ừm, quả thực rất khó đối phó.”

Phương Hằng lại nhìn về phía Joel, hỏi: “Hàng chuẩn bị xong chưa?”

“Ừm, có lẽ Giản Mục Chi sẽ rất thích món quà này.”

“Được,” Phương Hằng gật đầu: “Đợi chút tìm cơ hội, nghe chỉ lệnh của ta, chúng ta cùng lên.”

Trong khi nói chuyện, tiểu đội Liên Bang bên phải đã hoàn thành triệu hoán ma pháp trận giả kim.

Năm người tổ tổ điều tra cấp A hợp lực thi triển triệu hoán chú thuật, khí tức băng sương triệu hoán tụ thành một ma pháp trận màu trắng to lớn giữa không trung.

“Gào!!!”

Một tiếng gầm, một con rắn băng sương màu trắng khổng lồ trườn ra từ ma pháp trận giả kim!

Trong nháy mắt, trên hang động phủ một tầng băng lạnh.

Rắn băng sương há to miệng bổ nhào về phía Giản Mục Chi.

“Cút!!!”

Giản Mục Chi hét lớn, bắp thịt tay phải cuồn cuộn, gân xanh nổi lên, giơ nắm đấm đấm thẳng về phía rắn băng sương.

“Bùm!!!”

Nồng độ khí huyết bùng nổ theo nắm đấm của Giản Mục Chi!

“Cạch!”

Một tiếng vang giòn, rắn băng sương vỡ tan!

Vô số băng tinh bay trong không trung.

Trên người Giản Mục Chi lập tức bao phủ một lớp mảnh vỡ băng tinh trắng, trong nháy mắt, cả người đều bị một lớp băng bao phủ, thoạt nhìn giống một tác phẩm điêu khắc băng!

Quần chúng xung quanh vô cùng sửng sốt.

Giản Mục Chi đáng sợ!

Vậy mà ngay cả rắn băng sương cũng có thể một đấm đấm vỡ!

Chốc lát, Tần Vũ bay từ khí huyết trắng xuống.

“Vút!!”

Một lưỡi đao màu bạc chém qua cổ Giản Mục Chi!

“Bịch!!!”

Lớp băng mỏng bao phủ quanh người Giản Mục Chi bị khí huyết nổ tung!

Giản Mục Chi nghiến chặt răng, buộc phải đấm về phía trước một lần nữa!

“Bùm!!!!”

Cú đấm này đập phải đoản kiếm.

Trên mặt Tần Vũ lộ ra nụ cười đắc ý, một đòn, lui về sau!

Giản Mục Chi vội tiếp đòn liên tiếp, bị một đao của Tần Vũ đánh cho bay ra sau, đồng thời tay vừa đấm vào đoản kiếm xuất hiện một vòng xám đen.

Màu xám nhanh chóng lan ra khắp cơ thể Giản Mục Chi với tốc độ mắt hường có thể thấy.

“Hửm?”

Bình Luận (0)
Comment