“Xem như là một lớp ngụy trang không tệ…”
Phương Hằng nhỏ giọng thì thầm.
Dự tính ban đầu của trò chơi khi thiết lập điều này là để đề phòng người chơi lợi dụng các ngươi chơi trong trong trò chơi trung cấp để ‘Ăn gian.’
Có phải là hắn có thể lợi dụng điểm này không…
Trong lúc Phương Hằng đang suy nghĩ, từng vòng ma pháp trận hiện lên ở xung quanh hắn.
Ba người giới chủ Vi Thao lần lượt tiến vào dịch chuyển, tiếp đến những giới chủ bắt đầu đưa người chơi và NPC tham gia kỳ thử nghiệm vào.
Sau khi đã dịch chuyển xong, mọi người nhất thời không kịp thích ứng với bóng tối, họ đồng loạt bật đèn pin lên, nhấc vũ khí và tiến vào trạng thái cảnh giác.
Bốn người Mạc Gia Vĩ và Khâu Diệu Khang tiến vào một thế giới không rõ, họ lập tức đi theo sau Phương Hằng.
Khâu Diệu Khang cầm đèn pin để quan sát bốn phía, rồi hắn đi đến cạnh bên Phương Hằng, nhỏ giọng nói: “Xem ra chúng ta đang ở dưới lòng đất, độ ẩm không khí ở đây cũng rất cao.”
Không giống với Phương Hằng, số người chơi mà ba người giới chủ còn lại đưa đến rất đông, cộng lại khoảng chừng hơn một trăm người.
Không gian trong hang động rất lớn, sau khi đã xác nhận tạm thời không có nguy hiểm gì, những người chơi bắt đầu tập hợp lại chung một chỗ và tụ lại thành đội hình.
“Vi Thao, thông tin của ngươi hình như không chính xác lắm, chỗ này trông không giống như là Vùng đất man rợ.”
Milhauch vừa nói xong thì chặc lưỡi một cái, ánh mắt thì không ngừng nhìn xung quanh, trong mắt còn mang theo sự cảnh giác.
“Cũng không thể chắc chắn, nhiệm vụ cũng không đưa ra lời nhắc nhở.” Vi Thao cẩn thận kiểm tra một loạt thông tin nhắc nhở, rồi gật đầu nói: “Chúng ta nghĩ cách thăm dò xung quanh trước để xác nhận xem hoàn cảnh hiện tại, các ngươi thấy sao?”
“Ừ, nghe theo ngươi.”
Tất cả mọi người không ai phản đối, sau khi đạt được sự thống nhất, cà đội bắt đầu chậm rãi tiến về phía trước.
Mối đe dọa mà hầu hết các trò chơi trung cấp trên thế giới gặp phải không phải chỉ là thức ăn và nước uống, vậy nên các người chơi cũng mang theo khá ít vậy tư sinh tồn.
Trong thời gian làm nhiệm vụ ở thế giới trò chơi này mà tất cả đều được thi hành ở dưới lòng đất thì sẽ rất phiền phức.
Thức ăn và nước uống của bọn họ sẽ không đủ.
Dọc đường đi, Khâu Diệu Khang đi tới bên ô nấm mọc ở trên cột đá, rồi lại gần quan sát nó một cách cẩn thận, sau đó hắn lấy một mẫu nhỏ cho vào đĩa petri.
Phương Hằng tiến tới hỏi: “Sao thế? Ngươi có phát hiện gì à?”
“Loại nấm này không phải là loại mà chúng ta biết, nên ta không thể xác định nó có độc tố hay không, ta đề nghị không nên dùng nó làm thức ăn, đợi sau khi thành lập phòng thí nghiệm rồi, ta có thể tiến hành nghiên cứu sơ bộ. ngoài ra côn trùng ở đây có kích thước rất lớn.”
Khâu Diệu Khang vừa nói vừa đưa tay chỉ về phía vết cắn được để lại ở trên ô nấm.
“Đã hiểu, chúng ta đi thôi.”
Không thể nào xác định phương hướng, nên cà đội dứt khoát đi tới dọc theo một đường thẳng.
Đội ngũ đi sâu vào trong, đi được khoảng chừng hơn mười phút, thì các cột đá rải rác ở xung quanh càng ngày càng nhiều hơn.
Cột đá nhô ra như rừng, cứ như một khu rừng đá vậy.
Đường Minh Nguyệt đang đi ở phía trước đội bỗng dưng dừng bước chân và ra hiệu cho đội ngũ tạm ngừng bước tiếp.
Không biết vì cái gì mà từ đi vào trong khu vực này, trong lòng Đường Minh Nguyệt không ngừng cảm thấy sợ hãi.
Càng đi sâu vào bên trong, cái cảm giác bất an càng lúc càng mãnh liệt.
Mọi người nhìn về phía Đường Minh Nguyệt, không biết có phải là nàng đã phát hiện ra cái gì không.
“Các ngươi có cảm thấy, chỗ cột đá này hình như có chút kỳ lạ.”
Đường Minh Nguyệt vừa nói vừa không ngừng nhìn khắp bốn phía bóng tối: “Ta luôn có cảm giác là có người đang dòm ngó chúng ta ở trong bóng tối…”
Victor đứng nán lại ở một cột đá đâm xuyên qua mặt đất và đỉnh hang đá để cẩn thận kiểm tra.
“Cột đá ở đây có dấu vết đào bới nhân tạo, các ngươi nhìn dấu vết ở phía trên xem, có giống như là đôi mắt không?”
Nói xong, Victor đưa đèn pin chiếu lên phía trên cột đá.
Nhìn kỹ lại, trên cột đá có khắc một hình vẽ khá kỳ lạ, giống như một đôi mắt đang trong trạng thái nhắm lại vậy.
Mọi người không nhịn được mà khẽ phát ra tiếng kinh hô.
“Đúng thật vậy.”
“Các ngươi nhìn này, ở trên cột đá này cũng có.”
“Hình như trên mỗi cột đá đều có…”
Kiểm tra cẩn thận, mọi người mới phát hiện cột đá nào cũng đều có dấu vết kỳ lạ.
“Ai đang ở bên kia!”
Millhauch bỗng nhíu mày lại, hắn khẽ quát một tiếng, rồi phi đao về phía sau.
“Keng!”
Cây đao bay sắc bén va vào cột đá và phát ra một tiếng vang nặng nề, cả cán đao cắm sâu vào cột đá.
“Vút!”
Nhìn theo hướng mà cây đao nhắm tới mục tiêu, một cái bóng mờ thấp bé đứng phía sau một cây cột đá nhanh chóng trốn vào bóng râm.
“Soạt soạt soạt… Soạt soạt…”
Một nhát đao này của Millhauch giống như đã đánh thức nhưng sinh vật ở xung quanh trong bóng tối, xung quanh họ bắt đầu có những tiếng động soạt soạt, xào xạc lí nhí vang lên.
“Là thứ gì vậy?”
“Ta không biết, nó nhanh quá, ta không thấy rõ.”
Tiếng động xung quanh càng lúc càng lớn, những người chơi bắt đầu nảy sinh cảnh giác, họ nhanh chóng xếp thành một vòng và cầm vũ khí lên để đề phòng xung quanh.
“Cẩn thận, nghe theo tiếng động thì gần đây có rất nhiều kẻ địch, chúng ta có thể bị bao vây.”