Toàn Dân Trò Chơi: Từ Zombie Tận Thế Bắt Đầu Treo Máy (Dịch)

Chương 1416 - Chương 1417: Cấp Thủ Lĩnh

Chương 1417: Cấp thủ lĩnh

Vi Thao nhíu mày.

Vừa mới đến đây mà đã gặp phải cảnh kì dị như vậy rồi.

Như vậy có thể tưởng tượng được rằng lần thực tập này có độ khó cao đến đâu.

“Tất cả mọi người hãy cẩn thận, cố gắng đừng chủ động tấn công.”

Những người chơi duy trì trận hình, và chĩa họng súng về phía bóng tối.

Tiếng động xào xạc lí nhí dần ngưng lại, chỉ còn lại mỗi tiếng động ở phía bên phải.

“Sột soạt… Sột soạt…”

Tiếng động càng lúc càng gần.

“Đoàng đoàng đoàng đoàng.”

Những người chơi nhắc súng lên và đồng loạt chĩa họng súng về phía phát ra âm thanh.

Từ trong bóng tối ở phía trước có một con quái vật thấp bé bước ra với cây trường mâu bằng xương ở trên tay.

Dùng đèn pin để rọi tới, mọi người đã có thể nhìn thấy rõ bóng dáng mà họ mới vừa nhìn thấy.

Nó đứng trông giống như là một sinh mạng có hình người đi đứng thẳng vậy, cao khoảng chừng một nửa người.

Trên làn da của bọn chúng toàn những đốm màu đỏ sậm, hai chân rất thô chắc, mà đầu thì lại không có cổ, đầu trực tiếp nối liền với cơ thể, hầu hết trên mặt chúng đều có cái miệng chẻ.

Nước miếng không ngừng chảy xuống theo khóe miệng, trông rất buồn nôn.

“Đừng chủ động tấn công!”

Vi Thao lập tức giơ tay ra hiệu cho mọi người không nên hành động thiếu suy nghĩ.

Mạc Gia Vĩ đứng ở phía sau đội ngũ, nắm đưa tay che con mắt trái lại.

Sinh vật: Con thú ở nhờ trong hang (cấp thủ lĩnh).

“Sinh mệnh đã sống lâu ở trong hang động tăm tối, mắt của chúng đã xuất hiện sự thoái hóa, có thể phân biệt thông qua âm thanh và cảm giác, là một loại tộc đặc biệt, có thói quen chiến đấu theo đàn.”

Mạc Gia Vĩ nhanh chóng thuật lại những thông tin mà nắm lấy được thông qua thuật điều tra: “Kỹ năng đặc biệt của chúng là lớp da cứng, cú đâm tà ác, hủ độc, cảm giác biến dị và còn một số kỹ năng không rõ.”

“Cấp bậc bậc đe dọa được phán định là rất cao.”

Trong lòng Mạc Gia Vĩ chợt trùng xuống, hắn lớn tiếng nói: “Hãy cẩn thận, nó là sinh mệnh cấp thủ lĩnh!”

Mọi người nghe vậy thì nhất thời cảm thấy căng thẳng.

Cấp thủ lĩnh trong trò chơi trung cấp!

Hơn nữa chúng còn là sinh vật chiến đấu theo bầy đàn!

Ai có thể ngờ vừa mới tiến vào thực tập thì đã gặp phải BOSS quái vật, cái này làm sao mà đánh?

Những người chơi nhìn chằm chằm vào con quái vật đang cầm trường mâu xương trên tay, trong lòng cảnh giác cực độ.

Con thú ở nhờ trong hang đi tới trước mặt mọi người rồi ngừng lại, nó nhếch môi để lộ hàm răng sắc nhọn, và bắt đầu phát ra một tiếng lẩm bẩm không rõ.

“Cục cục chít chít…”

Vi Thao cau mày lại.

Tin tốt là hình như con quái vật bằng lòng kết nối.

Tin xấu là bọn họ hoàn toàn không hiểu những gì đối phương đang nói.

Mọi người nhìn nhau, ai nấy cũng đều để lộ vẻ mặt đầy mờ mịt.

Cân nhắc đến độ khó của nhiệm vụ thực tập, Vi hầu hết tất cả những người chơi mà Vi Thao đưa đến tham gia vào lần thực tập này đều thiên về chiến đấu, thiếu các kỹ năng ngôn ngữ liên quan, nên những người chơi hoàn toàn không thể hiểu thú ở nhờ hang đang lẩm bẩm cái gì.

Sandy đi tới bên cạnh Mạc Gia Vĩ và nhỏ giọng hỏi: “A vĩ, nó đang lẩm bẩm cái gì vậy?”

“Ta không biết, còn ngươi?”

“Haiz, làm sao ta biết được, ta với loại quái vật này không có tiếng nói chung.” Sandy chỉ đành lui lại: “Ta thấy có vẻ nó không hiểu về nghệ thuật lắm.”

“Ách…”

Mạc Gia Vĩ cảm thấy quái lạ, trong lòng thầm nói vậy tại sao ngươi lại nghĩ là ta hiểu?

Thấy thú ở nhờ càng lúc càng tỏ ra nóng nảy, Vi Thao chỉ có thể bất chấp tiến tới, rồi chắp tay với nó: “Đã vô tình xúc phạm rồi, bọn ta tình cờ đi tới đây, nếu như bọn ta vô tình xúc phạm đến các ngươi, thì bọn ta sẽ lập tức rời đi ngay.”

Con quái vật im lặng một chút, sau đó nó bỗng phát ra một tiếng kêu chói tai.

“Két két két…”

Phản ứng căng thẳng, tất cả mọi người đều cầm súng ống lên.

“Sột soạt…”

Ở trong bóng tối khắp bốn phía, có rất đông thú sống nhờ hang cầm trường mâu xương trên tay để lộ thân hình, và bao vây những người chơi ở bên trong.

“VSOMOBD…”

Thú ở nhờ hang lại phát ra tiếng lẩm bẩm.

Lần này, Phương Hằng loáng thoáng nghe ra được mấy âm tiết trong câu mà thú ở nhờ phát ra, nhưng hắn vẫn không hiểu nó đang nói gì.

Sau khi nói xong, thủ lĩnh thúở nhờ hang xoay người đi về phía sâu.

Thú ở nhờ vốn đang tụ tập ở trước đó cũng nhường cho nó một lối đi.

Đi về phía trước hơn mười bước, cảm nhận được đám người Vi Thao vẫn còn đứng tại chỗ, thủ lĩnh thú ở nhờ hang quay đầu lại, rồi phát ra một tiếng lẩm bẩm ở trong miệng, cứ như là đang thúc giục mọi người tiếp tục đi về phía trước vậy.

Đường Minh Nguyệt mím môi, nói: “Ta có cảm giác là nó đang muốn chúng ta đi theo nó.”

“Ừ, ta cũng cảm thấy nó có ý này.” Millhauch nhìn những thú ở nhờ xung quanh một lượt: “Nói thế nào đây? Nên chiến đầu hay là nhận thua với họ đây?”

“Nếu ra tay thì quá nguy hiểm, tình hình hiện tại vẫn chưa rõ, nên vẫn chưa tới mức chúng ta liều chết đánh một trận, chúng ta cứ tiến tới xem một chút, chuẩn bị chiến đấu.”

Cường độ của thế giới trò chơi trung cấp cao gấp mấy lần thế giới trò chơi cấp thấp, có thể dùng mồm tốt nhất đừng động thủ.

Các người chơi cũng cảm thấy động thủ đa phần không chiếm được ưu thế, cho nên nghe theo mệnh lệnh của Vi Thao, mang súng ống đi theo thủ lĩnh quái vật ở phía trước tiến lên.

Bình Luận (0)
Comment