Rất nhiều nhóm lính đánh thuê nhỏ sau những nỗ lực ban đầu thất bại đã tạm thời gia nhập nhóm lính đánh thuê Thiên Lê, dáng vẻ như thể đoàn lính đánh thuê Thiên Lê sai đâu thì đánh đó, chỉ hy vọng có được chia phần sau khi nhiệm vụ hoàn thành.
Tối nay, lại là một cuộc thảo luận thương nghị như thường lệ.
Nhiều đoàn lính đánh thuê đã nảy ra những ý tưởng với ý nghĩ hão huyền, viển vông.
Đang thảo luận thì một vệ sĩ từ ngoài cửa đi vào.
“Đoàn trưởng Mã, bên ngoài có hai người tự xưng là pháp sư vong linh muốn gặp ngài.”
Nghe thấy mấy chữ pháp sư vong linh, những người đang thảo luận sôi nổi đột nhiên rơi vào một sự yên lặng kỳ lạ.
Bầu không khí lập tức trở nên có chút cứng nhắc.
Một số hội trưởng công hội trong doanh trại nhìn nhau, trong lòng khó tránh khỏi đề cao cảnh giác.
Pháp sư vong linh!?
Những người sinh ra trong Đế Quốc Marhet từ nhỏ đã được các trưởng bối thấm nhuần một khái niệm.
Sự xuất hiện của pháp sư vong linh có nghĩa là tai ương.
Đặc biệt là khi bị pháp sư vong linh khác chủ động tìm đến tận cửa.
Tai ương nhân đôi.
Toang, mọi người đều đen đủi rồi.
Một người cũng đừng hòng thoát.
Hơn nữa còn không thể từ chối gặp mặt.
Theo thế hệ cũ, nếu từ chối gặp pháp sư vong linh, vậy thì pháp sư vong linh hay ghi thù như vậy sẽ sử dụng mọi cách tà ác gây phiền phức cho bọn họ.
Nói tóm lại, pháp sư vong linh đã được đánh đồng với những điều chưa biết trong lòng của người dân Đế Quốc.
Mọi người đều hướng ánh mắt về phía Mã Hiểu Uyển.
Mã Hiểu Uyển nhíu mày.
Nàng đương nhiên cũng đã nghe qua tin đồn về pháp sư vong linh, trong lòng kinh ngạc vô cùng.
Pháp sư vong linh phần lớn là sự tồn tại quái gở, cô độc, gian ác, hiếm khi xuất hiện trong Đế Quốc.
Tại sao lại tìm đến tận cửa?
Sự ẩn hiện của muỗi rồng có liên quan đến pháp sư vong linh?
Dù sao cũng trốn không thoát, cứ gặp mặt xem mục đích của đối phương rốt cuộc là gì.
Mã Hiểu Uyển cực kỳ cảnh giác, nghiêm túc nói: “Mời bọn họ vào đi.”
Năm phút sau, Phương Hằng và Mạc Gia Vĩ, đeo mặt nạ trên mặt, mặc áo choàng xám bước vào phòng.
Dọc theo đường đi, Phương Hằng cẩn thận quan sát mỗi một người.
Đầu tiên, bọn họ cần xác nhận xem có người chơi nào trong nhóm lính đánh thuê hay không.
Khi gặp phải đối tượng khả nghi, thì để Mạc Gia Vĩ sử dụng kỹ thuật điều tra một phen.
Cảm nhận được ánh mắt có chút bất an của mọi người, Phương Hằng cảm thấy kỳ quái.
Đám người này sao vậy?
Vì sao tất cả mọi người đều không dám nhìn thẳng với hắn?
Phương Hằng đơn giản chỉ là tùy ý nhìn một vòng quanh nhóm, nhìn Mã Hiểu Uyển đang ngồi trên ghế chủ tọa, mở miệng nói: “bọn ta đã nhận ủy thác để thanh trừ muỗi rồng ở khu vực lối vào của rừng Hy Trại, là ông chủ một doanh nghiệp, nếu như muốn tìm kiếm sự hợp tác hoặc giúp đỡ ta, chúng ta có thể tới tìm đoàn lính đánh thuê Thiên Lê.”
Mọi người đều im lặng sau khi nghe những gì Phương Hằng nói.
Pháp sư vong linh? Chịu sự ủy thác, tìm kiếm sự hợp tác?
Nghe thế nào cũng cảm thấy không đáng tin lắm!
Mã Hiểu Uyển cũng có ý tưởng tương tự, nàng nhìn hai người Phương Hằng, chau mày hỏi: “Chỉ có hai người các ngươi à?”
“Ừ.”
Phương Hằng gật đầu.
Còn chưa xác định trong đám người này có người chơi hay không, cho nên cố gắng ít nói chút.
Các cao tầng của đoàn lính đánh thuê nghe mà thấy càng thêm kì quái.
Phần lớn pháp sư vong linh không có sức chiến đấu mạnh cho lắm, chỉ là chuyên chú nghiên cứu pháp thuật tà ác.
Rốt cuộc bọn họ tới để làm gì?
“Ha ha ha, hoan nghênh hoan nghênh.” Phó thủ đoàn lính đánh thuê Kuno đánh vỡ trầm mặc, cười nói: “Chúng ta đều nhận ủy thác đến đây, mục tiêu đều là giải quyết muỗi rồng trong rừng rậm Hisay, mọi người cùng nhau chung sức hợp tác, nhất định có thể giải quyết hết phiền toái lớn này.”
Nói rồi, Kuno nháy mắt với Mã Hiểu Uyển.
Lai lịch đối phương cổ quái, vẫn là đáp ứng trước lại nói.
Ổn định bọn họ, sau đó sẽ làm điều tra.
Kết quả xấu nhất, cùng lắm thì bọn họ là kẻ lừa đảo, bị lừa một khoản tiền mà thôi.
Không cần thiết phải gây mâu thuẫn với pháp sư vong linh.
Mã Hiểu Uyển gật đầu nói: “Hai vị đường xa mà đến, đầu tiên hãy nghỉ ngơi một lát, ngày mai sau khi trời sáng chúng ta sẽ thử một chút…”
“Không cần.” Phương Hằng ngẩng đầu lên nói: “Bọn ta đã dò xét qua tình huống ở bờ bên kia, bọn ta rất không có thời gian, muốn giải quyết ủy thách nhanh một chút.”
Các cao tầng của đoàn lính đánh thuê nghe vậy, trong lòng không vui.
Giải quyết nhanh chóng? Ngươi cho rằng ngươi là ai thế?
Không biết có bản lĩnh không, nhưng khoác lác thì giỏi lắm.
Kuno nhíu mày, hỏi: “Hiện tại sao? Thành thật mà nói, số lượng muỗi rồng khổng lồ, bọn ta cũng vô cùng đau đầu, hai vị có cách nào để giải quyết triệt để muỗi rồng à?”
“Ừ.” Phương Hằng gật đầu nói: “Bọn ta đã kiểm tra, muỗi rồng lấy sông làm đường ranh giới, chúng ta có thể phát động công kích đối với muỗi rồng ở một đầu khác.”
“Ha…”
Phó đoàn trưởng đoàn lính đánh thuê Kỳ n lạnh lùng hừ đầy khinh thường.
Còn cho là bọn họ nói cái gì.
Chẳng qua là lợi dụng bờ sông che chở, từ bên kia bờ sông phát động công kích từ đằng xa không bị thương mà thôi.
Có đơn giản như vậy chắc?
“Hai vị, điểm này bọn ta cũng phát hiện, có điều lợi dụng điểm này đi đối phó muỗi rồng trên thực tế thao tác vô cùng khó khăn.” Mã Hiểu Uyển kiên trì giải thích: “Muỗi rồng chỉ chủ động phát động công kích trong tình huống lãnh địa bị xâm lược, dưới phần lớn tình huống bọn chúng đều sẽ giấu kín ở trong rừng rậm.”
“Nếu như ta có thể dẫn bọn chúng ra thì sao?”
“Dẫn ra?”
Mã Hiểu Uyển kinh ngạc.
“Bọn ta có thể nghĩ biện pháp dẫn muỗi rồng ra, lấy năng lực của các ngươi, cũng có thể mau chóng giải quyết hết đàn muỗi rồng, đúng không?”
Mọi người im lặng.
Bọn họ cảm giác được sự khiêu khích trong lời nói của Phương Hằng.
Nói đi nói lại, nếu như thật sự có biện pháp dẫn muỗi rồng ra ngoài, đến lúc đó bọn họ chiếm cứ ưu thế về địa lý, không phải là điên cuồng đánh đàn muỗi rồng à?
Thật ra trong khoảng thời gian này đoàn lính đánh thuê cũng có cân nhắc đến phương pháp tương tự, nhưng đều thất bại.