Mọi người lại rơi vào trầm mặc.
Vi Thao quyết định dứt khoát: “Đi thôi, đừng lãng phí thời gian ở đây nữa, chúng ta đi tìm Brian hỏi rõ tình hình.”
“Ừm, để an toàn, chuẩn bị trở mặt với nhau.”
Mấy người đang thảo luận, thì trên võng mạc xuất hiện một dòng nhắc nhở trò chơi.
‘Nhắc nhở: Đồng đội của bạn đã hoàn thành nhiệm vụ tuyến phụ - đội của bạn sẽ nhận được thêm 2 giờ thời gian thí luyện.’
Hả?
Mọi người trong đội người chơi ngơ ngác nhìn nhau.
Đồng đội? Nhiệm vụ tuyến phụ?
Tình huống gì đây?
Ngơ ngác một lúc, Milhauch là người đầu tiên phản ứng lại, hỏi dò: “Là Phương Hằng?”
Đúng rồi!
Chính là Phương Hằng!
Ngoài hắn ra thì còn có thể là ai được chứ?
Đêm hôm rồi, không nhanh chóng đến tụ họp với bọn họ, một mình chạy đi chơi nhiệm vụ tuyến phụ rồi?
Mọi người đưa mắt nhìn nhau, cứ có cảm giác “đau trứng”.
Vi Thao hít sâu một hơi, nói: “Được rồi, tạm thời bỏ qua Phương Hằng đi, ta tin tưởng hắn có chừng mực, chúng ta tiếp tục nhiệm vụ tuyến chính trước đã.”
“Ừm.”
…
Một ngôi làng nhỏ bên ngoài khu rừng.
Nghe lời Phương Hằng nói, Mã Hiểu Uyển sửng sốt: “Hả? Ngươi nói muốn cái gì cơ?”
“Dầu hỏa, hoặc là các loại dầu khác.”
Phương Hằng giải thích: “Nửa đêm rồi nên các thương hội trong thôn đều đã đóng cửa rồi, dùng vũ lực cướp thì không thích hợp cho lắm, vậy nên đến tìm ngươi nhờ giúp đỡ, hình như ngươi có chút quan hệ với bọn họ, đúng chứ?”
“Ửa, đúng…”
Mã Hiểu Uyển trong lòng chua xót.
Vận rủi quấn lấy thân đây mà!
Sao mà nàng cứ bị hai tên pháp sư vong linh quấn mãi không tha nhỉ?
Vốn dĩ sau khi quay về thôn, Mã Hiểu Uyển định lập tức dẫn đoàn lính đánh thuê quay lại thành Haney.
Đành chịu, đoàn lính đánh thuê mệt mỏi gần cả nửa đêm, tinh thần sa sút, thực sự là không thể tiếp tục kiên trì đi đường xuyên đêm nữa.
Cùng với sự thuyết phục của mọi người trong đội đi cùng, Mã Hiểu Uyển chỉ có thể để nhóm lính đánh thuê tạm thời nghỉ ngơi trong thôn để chấn chỉnh, đợi vào buổi trưa ngày mai lại tiếp tục lên đường.
Nhóm lính đánh thuê vừa mới ổn định nơi ở, tiếp đó nàng liền nhìn thấy hai người bọn Phương Hằng xuất hiện ở trước mặt nàng.
“Cần lượng nhiều không? Trong vật tư của đoàn bọn ta vẫn còn một ít dầu hỏa…”
“E là không đủ, bọn ta cần rất nhiều, càng nhiều càng tốt.”
Mã Hiểu Uyển cạn ngôn.
Nửa đêm nửa hôm đột nhiên lại cần nhiều dầu hỏa như vậy?
Đợi đã, bọn họ muốn “món đồ chơi” đó là gì?
Kuno, đội phó đoàn lính đánh thuê đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, sắc mặt hắn liền thay đổi, thăm dì hỏi thử: “Hai vị muốn nhiều dầu hỏa như vậy, chắc không phải là muốn đốt hết trùng nhộng trên mặt hồ đấy chứ?”
Phương Hằng gật đầu, dáng vẻ như lẽ tự nhiên: “Ừm, đúng vậy, không sai.”
“Hả!?”
Mã Hiểu Uyên lại một lần nữa bị lối suy nghĩ của pháp sư vong linh làm cho sốc.
Điên rồi!
Một đám điên!
Trước đây, hai người bọn họ đã bị muỗi rồng truy đuổi gần hết nửa khu rừng chỉ vì nhặt được vài con trùng nhộng.
Bây giờ còn muốn một ngọn lửa đốt toàn bộ trùng nhộng trên mặt hồ?
Có trời mới biết đám muỗi rồng điên cuồng đó sẽ làm gì.
Cho dù là truy đuổi đến thôn thì cái bầy muỗi rồng đó cũng sẽ không tha cho hắn chứ?
Mã Hiểu Uyển cảm thấy sau lưng ớn lạnh, trong lòng hiện lên bốn chữ!
Vận rủi quấn thân!
Không được rồi, cứ theo tình hình này thì cả thôn cũng nguy hiểm mất thôi.
Không thể ở lại ngôi làng này lâu được, đợi trời vừa sáng liền nhanh chóng dẫn đoàn lính đánh thuê rời đi.
Quá nguy hiểm!
Ừm, càng xa hai tên pháp sư vong linh này càng tốt.
Mã Hiểu Uyển trong khoảng thời gian ngắn mà sắc mặt thay đổi mấy lần, trong lòng nàng đã đang nghĩ cách làm sao để chạy càng nhanh càng tốt.
Phương Hằng chắp tay hòa nhã nói: “Ta hy vọng có thể nhận được sự trợ giúp quý báu của đoàn lính đánh thuê.”
Mã Hiểu Uyển với thủ phó Kuno hai mặt nhìn nhau một cái.
Còn có thể làm sao nữa?
Lai lịch hai tên pháp sư vong linh quá thần bí, thực lực lại cứ mạnh đến đáng sợ!
Trêu chọc không nổi!
“Bọn ta có chút quan hệ với bên thương nhân, có thể nhanh chóng ra mặt giúp ngươi lấy dầu hỏa, nhưng ta vẫn là khuyên ngươi không nên đốt trùng nhộng trên mặt hồ, làm vậy quá nguy hiểm.”
“Cảm ơn sự giúp đỡ của các ngươi, vẫn mong ngươi nhanh chóng đưa dầu hỏa đến đầu thôn, địa điểm nhận hàng ta đã đánh dấu trên bản đồ rồi.”
Khi Phương Hằng nghe thấy Mã Hiểu Uyển đồng ý, hắn lập tức phớt lờ lời khuyên phía sau của nàng, mà trực tiếp đưa cho nàng bản đồ đánh dấu điểm tập kết dã ngoại.
“Còn nữa, lá cây Long Sơn Sam dùng để đuổi muỗi rồng có còn dư không? Bọn ta cũng muốn thu mua, càng nhiều càng tốt.” Phương Hằng gật đầu nói: “Về phương diện thù lao, phần thưởng ủy thác diệt trừ muỗi rồng lần này ta không cần nữa, toàn bộ đều quy về quý đoàn lính đánh thuê đây, xem như là thù lao.”
…
“Chính là ở phía trước rồi.”
Hai giờ đồng hồ sau, dưới sự bảo vệ của một nhóm lính đánh thuê, những công nhân lao động phổ thông được hộ thương nhân thuê đẩy xe vào rừng, đến địa điểm được đánh dấu trên bản đồ.
Nhìn thấy doanh trại tạm thời mới được dựng trong rừng, những người công nhân vô cùng bất ngờ.
Nhà ở?
Trong rừng nguy hiểm trùng trùng, ai lại có gan lớn như vậy xây dựng doanh trại dã ngoại ở đây?
Đây là chuyện từ lúc nào vậy?