Nó giống như là một trận hỏa hoạn, toàn bộ khu rừng và thôn trang đều bị bốc cháy, khắp nơi đều là xác chết.
Đi tới bức bích họa kế, ở trong một đống đổ nát, có một đám người đứng vây quanh một hòn đá, giống như là đang tranh luận cái gì đó.
Sau khi tranh luận xong, một người trong số đó thử tới chạm vào hòn đá.
Ngay kế tiếp, cách vẽ trở nên rất kì lạ, và cách vẽ người đã chạm vào hòn đá cũng rất kỳ quái, giống như là hắn đã biến thành một tên ác quỷ vậy.
Những người đứng vây quanh xem đều hoảng sợ mà bỏ chạy tán loạn.
Mạc Gia Vĩ quan sát hình vẽ trên bức bích họa, rồi sờ cằm, hỏi: “Các ngươi nhìn xem, những con quái vật có cầm trường mâu xương trên tay kia, có phải là thú ở nhờ hang mà chúng ta đã bắt gặp cách đây không lâu ở dưới lòng đất không?”
“Ừ, trông rất giống, như vậy người đứng ở bên cạnh bọn chúng, mấy cái người có dáng người cao lớn hơn chính là loài người.”
“Ừ, rất giống.”
“Nhìn thì có vẻ như bọn họ đang thảo luận cái gì đó, hơn nữa còn khá bất đồng.”
Phương Hằng tỏ ra hoài nghi, hỏi: “Rốt cuộc hòn đó kia là thứ gì?”
“Ai mà biết được.”
Và ở cuối bức họa, thú ở nhờ hang đã tạo ra một cái rương và bỏ hòn đá kia vào trong một cái rương lớn.
Phương Hằng sờ cằm, trong lòng hắn dần nảy sinh nghi ngờ.
Vậy bên thứ vốn được đặt ở bên trong cái rương đá là một hòn đá nào đó.
Nhưng tại sao trước đó Đường Minh Nguyệt đã tìm kiếm bên trong chiếc rương mà nó lại trống rỗng nhỉ?
Vậy là hòn đã đã bị ai đó cướp đi trước một bước.
Cẩn thận kiểm tra lại, hòn đá trong bức họa cuối cùng trông nhỏ hơn rất nhiều so với hòn đá trước đó, hơn nữa hình dáng của nó cũng không giống nhau lắm.
Chẳng lẽ là có hai loại hòn đá?
Có quá nhiều sự nghi ngờ ở đây.
“Khà khà, nó tuyệt đối là tác phẩm nghệ thuật, phải không?” Sandy tỏ ra vô cùng hài lòng với khả năng khôi phục nghệ thuật lại như cũ của mình, hắn còn nhìn về phía Phương Hằng như thể đang khoe khoang: “Phương Hằng, ngươi nói sao?”
Dòng suy nghĩ của Phương Hằng bị cắt đứt, hắn giơ ngón tay cái lên với Sandy: “Tuyệt!”
“Khà khà.” Cảm giác hư vinh của Sandy lập tức được thỏa mãn, hắn cười khà khà nói: “Ta nói rồi, dẫn ta tới kì thử nghiệm chắc chắn sẽ không thiệt cho người, đúng rồi, ngoài cái này ra thì ta còn có một phát hiện khác.”
“Người còn phát hiện cái gì?”
“Là dấu ấn bên ngoài cái rương, khi ta đang tiến hành khôi phục vết tích bên ngoài cái rương, thì ta phát hiện ở phần đáy của nó có khắc một ký hiệu giống như hình con cá voi trắng, mà ngươi biết cá voi trắng không? Trước đó ở trong thôn, chúng ta đã từng nghe qua, hoàng thất của Đế Quốc Marhet, huy hiệu của gia tộc Andraste đã xây dựng toàn bộ vương triều!”
Phương Hằng nhíu mày, hắn lại nhìn về phía bức bích họa: “Ý ngươi muốn nói là một nhóm người trong bức tranh đó rất có thể là tổ tiên của hoàng đế?”
“Hả?” Sandy chớp mắt một cái rồi liên tục lắc đầu: “Không không không, ta chỉ muốn nói, thiên phú về mặt khôi phục nghệ thuật của ta là độc nhất vô nhị!”
…
Lúc Phương Hằng và Mạc Gia Vĩ đang suy nghĩ về nhiệm vụ tuyến chính, thì đoàn người của Đường Minh Nguyệt vẫn đang còn tìm kẻ nội gián đùa giỡn ở trong thành Haney.
“Thấy mẹ rồi! Thật sự không phải hắn, tất cả đều đã kiểm tra qua rồi.”
“Suy nghĩ của chúng ta hẳn là không sai, lần này công chúa bí mật lẻn ra ngoài, toàn bộ hành trình đều được bảo mật nghiêm ngặt với bên ngoài, mà trong thành Haney này thì lại chỉ có ba người này mới biết được tin tức đó.”
“Nhưng bọn ta đã điều tra qua hết một lần, ba người này cũng không có vấn đề gì.”
“Có phải hướng điều tra đã có vấn đề rồi không?”
“Chẳng lẽ nội gián không có ở trong thành Haney?”
“Không đúng, nhắc nhở trò chơi đã bảo là ở trong thành, điểm này không sai được.”
“Suy nghĩ kỹ lại một chút, chắc chắn có chỗ nào đó bị chúng ta bỏ quên rồi.”
Những người chơi thầm cảm thấy mệt mỏi.
Hơn nửa ngày, bỏ ra sức lực hơn nửa ngày, mọi người có cảm giác mọi thứ đã trở lại điểm xuất phát.
Sao mà trò chơi này lại khó như vậy?
Trong sự im lặng, Chung Trí - người giữ chức cố vấn trong đoàn đội suy nghĩ xong thì ngẩng đầu lên và phân tích: “Ta cẩn thận nhớ lại những chuyện đã xảy ra sau khi ta đến thành Haney, ta nghĩ chúng ta đã sót mất một người.”
“Ai?”
“Thành chủ - Klein.”
Mọi người cảm thấy có hơi sửng sốt.
Thành chủ.
Kẻ giao nhiệm vụ chính là tên tội phạm đã tiết lộ tin tức.
Những người chơi nhìn nhau.
“Không đúng lắm… Klein tựa hồ không giống vậy. Theo cách nói của Klein, sau khi tiến vào sơn động, chúng ta đã chịu ảnh hưởng của một loại khí độc đặc biệt, một số ký ức đã bị lãng quên, hắn biết trước chúng ta sẽ mất đi một số ký ức, cho nên hắn muốn lừa gạt chúng ta là điều rất dễ, không cần thiết lại phải…”
Chung Trí quay đầu lại nhìn cái người đó, ngắt lời: “Vậy thì sao, làm sao ngươi biết rằng cái gọi là mất trí nhớ không phải là lừa chúng ta?”