Mã Hiểu Uyển thấy đám người Phương Hằng gia nhập vào đoàn đội giống như là người quen, trong lòng nàng nhất thời cảm thấy rất sợ hãi.
Nhưng nàng lại không dám đuổi đám người Phương Hằng đi.
Không còn cách nào khác, nàng chỉ có thể thấp thỏm đưa hai người họ cùng đi.
Mãi đến khi đội tiến tới gần lối vào rừng rậm, thì cuối cùng Phương Hằng mới đề nghị tách ra, hắn còn thuận tiện hỏi xin Mã Hiểu Uyển một vài lá cây củ cây long tích sam để nghiên cứu.
Nghe Phương Hằng muốn rời đi, Mã Hiểu Uyển nào đâu còn tâm trạng để tâm đến việc Phương Hằng muốn làm gì, thế nên nàng để lại cho Phương Hằng một xe chứa lá cây của cây long tích sam vac dứt khoát tách ra.
“Lão Mạc, ta luôn cảm thấy đám người này có chỗ nào đó rất kì lạ.”
Thấy đám người của Mã Hiểu Uyển tiến về phía thôn nhỏ, thậm chí có chút hoảng không trạch lộ, Phương Hằng sờ cằm suy tư.
“Đúng là có chút kì lạ.”
Mạc Gia Vĩ cũng không quá để tâm đến đoàn lính đánh thuê, mà vỗ vai Phương Hằng: “Người anh em, đừng nghĩ nữa, chúng ta cũng đã lấy được trứng của muỗi rồng, bây giờ tranh thủ thời gian đem tới cho Khâu Thần nghiên cứu một chút, chớ cô vi thao bọn họ quá lâu.”
“Ừm.”
Hai người bàn bạc xong thì quay lại doanh trại tạm thời ở trong rừng.
Đêm hôm khuya khoắt, họ tạm thắp cây đuốc khắp xung quanh trại để chiếu sáng toàn bộ doanh trại như ban ngày.
Một số ít Licker ở gần doanh trại trở về canh gác.
Sandy vừa mới hoàn thành một đại tác phẩm nhưng chẳng ai yêu thích nó, nên hắn đang buồn bực đi quanh ở cửa.
Đúng lúc này, hắn thấy Phương Hằng dẫn Tyrant dung hợp trở về, ánh mắt hắn nhất thời sáng lên, sau đó hắn hưng phấn vẫy tay ra hiệu với bọn họ.
“A! Phương Hằng! Ngươi đã quay lại rồi! Ta đã khôi phục sơ bộ hình vẽ trên cái rương đá rồi!”
“Làm tốt lắm! Khâu Diệu Khang đâu?”
“Ha.”
Phương Hằng đang quan tâm đến việc quét quái vật và thăng cấp, nên hắn nhìn xung quanh để tìm kiếm bóng dáng của Khâu Diệu Khang.
Sandy quay đầu nhìn về phía phòng thí nghiệm: “Nãy giờ không thấy hắn đâu, chắc là còn ở trong phòng thí nghiệm đi.”
Mạc Gia Vĩ chạy tới trong phòng thí nghiệm và gọi Khâu Diệu Khang: “Khâu Thần, rốt cuộc cũng tìm thấy ngươi rồi, lần này bọn ta trở về có không ít đồ tốt, ngươi mau tới xem thử.”
“Đồ tốt?”
Khâu Diệu Khang vẫn đang sắp xếp phòng thí nghiệm tạm thời, nghe thấy có món đồ tốt thì hắn có hơi dao động, thế nên hắn đã đi ra để kiểm tra.
“Ồ, thú vị, hình như là một loại muỗi biến dị nào đó.”
Khâu Diệu Khang vừa thấy bên ngoài phòng thí nghiệm có con nhộng của muỗi rồng và xác của muỗi rồng thì lập tức tỏ ra hứng thú.
Hắn đi tới chỗ ấu trùng con nhộng trước, rồi đeo bao tay vào để kiểm tra một chút, sau đó hắn lại lấy ra từ trong túi một cây viết và chọc chọc vào con nhộng: “Sinh vật nguyên sinh của cái thế giới này đây à? Đúng là một vật liệu nghiên cứu rất thú vị, các ngươi giúp ta mang nó vào, ta cần vào phòng thí nghiệm để kiểm tra nó kỹ một chút.”
“Được được, mau chóng nghiên cứu, bọn ta đang vội.”
Phương Hằng điều khiển cho đám phân thân zombie mang xác của muỗi rồng và con nhộng của muỗi rồng chuyển vào phòng, thuận tiện kể lại chuyện mà bọn họ đã gặp phải dọc đường đi.
Sandy cũng đi theo và thò đầu ra nghe.
“Đúng rồi, đây chính là lá cây của cây long tích sam.”
“Ừm, ta biết rồi.”
Khâu Diệu Khang cầm lấy lá cây từ trên tay của Phương Hằng rồi gật đầu một cái, kế đến hắn dùng cơ thể để chặn ba người Phương Hằng ở cửa, và thuận tay khép cánh cửa ở sau lưng lại.
Ở ngoài cửa, đám người Phương Hằng đưa mắt nhìn nhau.
Được rồi, nó đã thành thói quen của hắn rồi, lúc Khâu Diệu Khang nghiên cứu, hắn thường không muốn bị người khác quấy rầy.
“Phương Hằng! Phương Hằng!” Sandy kích động đứng ở trước mặt Phương Hằng, hắn khua tay múa chân, cố gắng thu hút sự chú ý của Phương Hằng, rồi nói: “Được rồi được rồi, bây giờ giờ đến lượt ta, cái rương đá thần bí kia, chắc chắn ngươi không đoán được ta đã nhìn thấy gì ở trên mặt rương đá đâu!”
Sự chú ý của Phương Hằng đã bị thu hút bởi Sandy, hắn không nhịn được mà hỏi: “Hửm, là cái gì?”
“Là bức bích họa! Là một bức bích họa kể chuyện!”
“Ồ!” Phương Hằng để lộ mặt vẻ ngạc nhiên mừng rỡ, hỏi: “Ngươi đã khôi phục nó lại như cũ rồi?”
“Tất nhiên rồi, trên thế giới này cũng chỉ có mỗi thiên tài nghệ thuật là ta đây mới có thể khôi phục nó lại như cũ!”
Sandy tràn đầy hứng thú, hắn vừa không ngừng lải nhải vừa kéo Phương Hằng và Mạc Gia Vĩ tới căn nhà gỗ của hắn ở doanh trại.
“Các ngươi sẽ không bao giờ nghĩ tới, bức bích họa được điêu khắc trong phạm vi cực nhỏ sau khi thu nhỏ, ông trời ơi, ta chưa từng thấy qua loại phương pháp nghệ thuật này! Đúng là giàu trí tưởng tượng mà, hơn nữa cái khả năng điêu khắc đó chắc chắn là văn sở vị văn! Các ngươi nhìn xem, đây là bức họa mà ta đã khôi phục lại như cũ sau khi phóng đại lên hai mươi lần.”
Nhìn thấy bức bích họa dán lên vách tường sau khi được Sandy khôi phục lại, Phương Hằng và hai kia đều để lộ vẻ mặt kinh ngạc.
Cái này là…
Cẩn thận kiểm tra nội dung của bức họa, vẻ mặt của Phương Hằng dần trở nên nghiêm trọng.
Trước hết thứ được mô tả ở trên bức bích họa là một trận tai họa.