Người cử Đế Quốc đều có một quan niệm có sẵn là vụ nổ của gai lăng trụ màu đen là do Man tộc điều khiển.
“Gai nhọn trên thân của động vật bình thường rất khó để mọc ra lại trong thời gian ngắn, nhưng có vẻ như Man tộc có năng lực tái sinh vũ khí rất mạnh, ta cũng thấy rất tò mò về loại năng lực này.”
Khâu Diệu Khang nhìn Ventarita - tên Man tộc đang chiến đấu trong trạng thái cấp hai ở phía dưới, mà mặt không khỏi lộ ra vẻ hứng thú.
“Vậy nên ta muốn thử xem rốt cuộc hắn có thể tạo ra bao nhiêu gai nhọn trong cơ thể.”
Hả?
Nghe Khâu Diệu Khang nói xong, tất cả mọi người đều sửng sốt.
Thí nghiệm này nghe sao có vẻ tội lỗi thế?
“Khụ…”
Phương Hằng vuốt cằm, tự ngẫm tính khả thi của thí nghiệm.
Khâu Diệu Khang nói tiếp: “Mặt khác, vật liệu của loại tinh thể này vô cùng kỳ quái, ta cũng phải thu thập thêm một số tinh thể gai nhọn để tiến hành nghiên cứu, tìm cách giải quyết vấn đề gai nhọn phát nổ sau khi chạm vào máu.”
“Được.”
Phương Hằng lập tức đồng ý.
Có sự trợ giúp của đoàn Pháp sư, tốc độ di chuyển của nhóm Man tộc ở trạng thái nhị giai đã hạ thấp đáng kể.
Trước mắt, tiểu đội trưởng của Man tộc đang bị bầy Licker bao vây! Thừa dịp này, tốt hơn hết là dùng hắn làm vật thí nghiệm!
Khâu Diệu Khang nhìn qua vài người bên phía Mã Hiểu Uyển: “Các vị đều nghe thấy rồi đấy, không biết liệu có thể mời đoàn Pháp sư trong nhóm lính đánh thuê hợp tác một chút, giúp bọn ta làm một thí nghiệm nhỏ đơn giản được không.”
Đơn giản?
Thí nghiệm nhỏ!?
Hiện giờ, rốt cuộc Mã Hiểu Uyển đã hiểu tại sao Pháp sư vong linh trên lục địa còn bị gọi là tai họa rồi.
Loại thí nghiệm nhỏ đơn giản này chính là nguồn cơn tai ương!
Mã Hiểu Uyển nhìn sang Khâu Diệu Khang đang ở cạnh Phương Hằng, gắng gượng nở ra một nụ cười cũng được xem như không quá khó coi trên mặt.
“Được, được chứ.”
“Muốn lấy được gai nhọn thì trước tiên phải chấp nhận thương tích do nó gây ra…”
Khâu Diệu Khang cúi đầu ngẫm nghĩ, rất nhanh đã nảy ra ý tưởng, hắn quay đầu nhìn sang Áo Thương, hỏi: “Có áo giáp nào dày dặn tí không? Càng dày càng tốt.”
“Có thì có đấy, chẳng qua…”
Đoàn trưởng Áo Thương hơi ngập ngừng.
Hắn rất muốn nói rằng sẽ có rất ít người chịu mặc loại áo giáp dày dặn này.
Nó quá nặng!
Vừa mặc vào là hoàn toàn không có cách nào hành động được, sẽ trở thành một chiếc mai rùa di động.
Phương Hằng ngắt lời: “Đoàn trưởng Áo Thương, phiền ngươi mau chóng lên.”
“Rồi rồi, ta lập tức cho người đến nhà kho lấy tới cho ngươi.”
“Ta đi chung với các ngươi vậy.”
Chẳng mấy chốc, vài binh lính đã tìm thấy bộ áo giáp dày nặng mà Đế Quốc trân quý cất giữ nhiều năm bên trong nhà kho của thôn.
Một tốp binh lính kéo theo chiếc rương nặng trịch đi đến dưới chân tháp canh.
Chiếc rương bị chất đống ở một góc hẻo lánh khuất sâu nào đó, bị người lãng quên đi mất ngay bên trong nhà kho, đến nỗi phía trên đã bị phủ rất nhiều mạng nhện.
Mở nắp rương lên liền có một lớp tro bụi dày ùa ra ngoài.
“Nào, làm phiền các vị cùng đến giúp đỡ một tay.”
Phương Hằng điều khiển nhóm phân thân zombie bước tới, phối hợp với tốp binh lính đồng loạt mặc lên cho nhóm phân thân zombie một lớp áo giáp.
Xong xuôi!
Phân thân zombie thừa hưởng một số thuộc tính chủ chốt từ Phương Hằng, thuộc tính thể chất hoàn toàn đáp ứng được điều kiện của trang bị áo giáp.
Còn về việc phải gánh chịu debuff chẳng hạn như tốc độ di chuyển và tốc độ công kích bị ảnh hưởng sau khi mặc trang bị áo giáp hạng nặng vào.
Những loại debuff thế này thực ra cũng chẳng có ảnh hưởng gì mấy đối với phân thân zombie dây leo vốn dĩ luôn hành động chậm chạp.
Phương Hằng tìm thấy nhắc nhở về trang bị cho zombie dây leo từ trong đống tin tức nhắc nhở chiến đấu líu nhíu lít nhít cập nhật không ngừng của game, xác nhận không có vấn đề gì, rồi làm động tác sẵn sàng với Khâu Diệu Khang đang ở trên tháp canh.
“OK, bắt đầu kiểm tra.”
Khâu Diệu Khang đứng trên tháp canh, nhỏ giọng lẩm bẩm một mình, lấy giấy bút ra, dùng tay ra hiệu để phản hồi Phương Hằng.
Dưới sự điều khiển của Phương Hằng, ba mươi hai zombie dây leo mặc áo giáp vừa dày vừa nặng, tiến ra phía bên ngoài tường đá.
Trên chiến trường.
Ventarita đang cực kỳ đau đầu bởi pháp thuật của nhân loại.
Hắn không nghĩ rằng bên trong thôn làng nhỏ bé thế mà lại ẩn giấu một đoàn pháp sư phiền phức đến vậy!
Càng khiến hắn cảm thấy bất an hơn nữa là đàn thú do Man tộc điều khiển đang biến mất thần tốc.
Ớ? Kia là thứ gì?
Ventarita để ý thấy rất nhiều binh lính nhân loại mặc áo giáp đi ra từ thôn làng.
Từ đầu đến chân bọn họ đều bị bọc lại trong áo giáp dày dặn.
Bởi vì áo giáp quá nặng nề mà ngay đến lúc đi trên đường cũng đều hơi bị lung lay.
Nhìn phương hướng bọn họ đang đi đến…
Hở?!
Bọn chúng đang tiến về phía mình mà?!
Chân mày Ventarita nhíu lại, hắn chợt nhận ra bầy Licker xung quanh đang lui ra ngoài một cách có ý thức, tiếp đó lại có vài pháp thuật suy yếu bao phủ trên người hắn.
Hắn tức khắc cảm giác được bả vai bị chùng xuống, cơ thể trở nên mệt mỏi kiệt quệ.
Nhân loại khó chơi!
Cho rằng chỉ dựa vào những binh lính mặc áo giáp buồn cười này thì có thể chế trụ hắn ư?
Trong lòng Ventarita trào dâng một ngọn lửa giận dữ, nâng tay hướng ra phía trước.
Những chiếc gai nhọn hình thoi đen mịn bắn ra từ trên thân thể hắn.
“Vụt vụt vụt!!!”