Toàn Dân Trò Chơi: Từ Zombie Tận Thế Bắt Đầu Treo Máy (Dịch)

Chương 1510 - Chương 1512: Mua Bán (2)

Chương 1512: Mua bán (2)

Phương Hằng thuận miệng qua loa, nhún vai: “Các ngươi đợi ở bên cạnh một chút, ta sẽ ra ngay.”

Nói rồi, Phương Hằng đi vào tửu lầu.

Khách trong tửu lầu đã bị đuổi đi trước.

Phương Hằng vừa đi lên tầng 2 đã thấy Đường Minh Nguyệt ngồi trên trước bàn phía trước vẫy tay chào hắn: “Phương Hằng, bên này! Bên này!”

Thấy dáng vẻ đầy hưng phấn của Đường Minh Nguyệt, trong lòng Phương hằng không ngừng cảm thấy kỳ lạ.

Hắn tiến về phía trước, ngồi đối diện Đường Minh Nguyệt, hỏi: “Có phát hiện?”

“Đương nhiên là không.”

Đường Minh nguyệt nghiêng đầu, lén nhìn lối lên tầng 2 sau lưng Phương Hằng, nhỏ giọng nói: “Cả đường đến đây Vi Thao có đi theo ngươi không?”

“Hả? Không, sao lại hỏi vậy.”

“Ồ, không có thì tốt.”

Đường Minh Nguyệt thả lỏng, tiếp tục nhìn Phương Hằng, nhỏ giọng nói: “Ta nghĩ ra một con đường kiếm tiền, vẫn thiếu nhân thủ, ngay đầu tiên nhớ đến ngươi, thế nào? Đủ thành ý chứ? Có hứng thú gia nhập không?”

Kiếm tiền?

Trong lòng Phương Hằng khẽ động.

Hắn vừa mới thiếu tiền, Đường Minh Nguyệt đây là có kế hoạch sao?

“Nói nghe xem.”

“Ừm ừm.” Đường Minh Nguyệt lại cẩn thận nhìn phía sau Phương Hằng, nhỏ giọng nói: “Chuyện kiếm tiền phải giữ bí mật, tuyệt đối không được nói với đám người Vi Thao, ngươi đồng ý với ta trước đã.”

“Tại sao?”

“Haizz, đâu ra nhiều tại sao như thế, có làm không?”

Đường Minh Nguyệt nhìn chằm chằm vào Phương Hằng với ánh mắt nóng bỏng, sáng lên vài phần: “Tin ta, nó chắc chắn là một cuộc mua bán lớn, nhất định có thể kiếm được một số tiền lớn, kiếm xong đợt này thì ta sẽ thu tay lại, đến lúc đó quay về làm đại địa chủ trong trò chơi sơ cấp…”

“Được rồi, ngươi tính làm gì?”

“Lần này ta có được thân phận đặc biệt trong thí luyện, ta đã nghĩ qua, ta có thể lợi dụng thân phận hoàng thất này để làm vài văn chương.”

Mí mắt của Phương Hằng giật một cái, hắn hỏi: “Cụ thể là như thế nào?”

“Ngươi biết bảo khố hoàng thất của Đế Quốc không? Ta đã nghe ngóng qua, nó đã được xây dựng bí mật bên trong khi vật liệu quân như của thủ đô Đế Quốc.”

“Ta cũng đã thử qua, trong lần thí luyện của trò chơi này, chúng ta không thể bán đồ vật đi để đổi lấy điểm chủ thần, cũng không thể tiến hành giao dịch với người chơi hay là NPC để đổi điểm chủ thần.”

Trong mắt của Đường Minh Nguyệt lóe lên tia sáng rực: “Nhưng chúng ta có thể từ từ tới lấy bảo vật trong bảo khố ra trước rồi tìm một chỗ để lén giấu nó, đợi đến khi xong lần thí luyện này, chúng ta lại nghĩ cách quay lại trò chơi để lấy lại số bảo vật.”

Sau khi nghe được đại khái kế hoạch của Đường Minh Nguyệt, Phương Hằng mở miệng.

Ngươi làm tốt lắm! Đường Minh Nguyệt!

Bứt lông dê của Đế Quốc.

Có phải từ khi ngươi có được thân phận công chúa là ngươi đã bắt đầu suy nghĩ tới cách kiếm tiền này rồi không?

Nhưng suy nghĩ kỹ một chút, thì kế hoạch này vẫn tồn tại mối nguy hiểm rất lớn.

Nếu trong lúc thi hành mà xảy ra sơ suất gì, đến lúc đó mà bị Đế Quốc phát hiện thì phiền phức.

Chả trách Đường Minh Nguyệt âm thầm không dám nói cho Vi Thao biết.

Không để ý tới thí luyện tuyến chính, chỉ tập trung vào những thứ đường ngang ngõ tắt này đúng không?

Đường Minh Nguyệt nhìn Phương Hằng với vẻ mặt tràn đầy sự mong đợi: “Thế nào? Cái ý này của ta thế nào?”

Không thể nói đó là ý nghĩ hão huyền, mà nó cũng là một việc cả gan làm loạn.

Nhưng mà...

Nó thật sự không tệ chút nào!

Bảo khố hoàng thất Đế Quốc! Bên trong sẽ cất giấu những bảo bối gì đây?

Trong lòng Phương Hằng có hơi ngứa một chút.

Đợt này có thể tham!

Phương Hằng cúi đầu suy nghĩ một lúc, sau đó hắn lại ngẩng đầu lên hỏi: “Nhìn dáng vẻ của ngươi, chắc không phải là đã âm mưu từ rất lâu rồi chứ?”

“Đừng, đừng có nói bậy, cái gì mà âm mưu từ rất lâu rồi.”

Đường Minh Nguyệt bị nói trúng tim đen, nên khuôn mặt của nàng đỏ lên hiếm thấy, nàng quay đầu qua chỗ khác không dám nhìn thẳng vào ánh mắt của Phương Hằng và xua tay chối.

“Tuyệt đối không thể nào, ta là người như vậy sao? Ta đã nhận tiền của người khác, hiển nhiên sẽ thật lòng thật dạ giúp người ta làm việc. Hiện tại không phải là đã thông qua thí luyện rồi sao, cái gì mà bắt cá, không phải là hoàn toàn không được, ngươi cũng đừng đi ra ngoài nói bậy như vậy, hủy hoại danh dự của ta…”

Phương Hằng liếc mắt nhìn Đường Minh Nguyệt.

Người ta đều đang ở đây nghĩ đủ cách để làm sao hoàn thành thí luyện tuyến chính, còn ngươi thì ở đây nghĩ cách kiếm tiền.

Người mà Vi Thao tìm thật sự rất không đáng tin cậy.

Đường Minh Nguyệt quay đầu nhìn Phương Hằng rồi nghiêm túc nói: “Không nói nhiều như vậy nữa, rốt cuộc ngươi có làm hay không?”

Phương Hằng nhìn về phía Đường Minh Nguyệt rồi nghiêm túc trả lời: “Sau khi chuyện thành công, chúng ta chia bảy ba, ta bảy ngươi ba.”

Đường Minh Nguyệt đưa quả đấm về phía Phương Hằng.

“Chia bảy ba! Một lời đã định!”

Phương Hằng giơ quả đấm ra chạm với Đường Minh Nguyệt, sau đó hắn nhìn thời gian, nói: “Còn ba tiếng nữa là hội họp với đám người Vi Thao, bây giờ chúng ta đi xem tình hình ngay đi.”

“Ừ ừ.” Đường Minh Nguyệt liên tục gật đầu: “Ta đã sắp xếp xong xuôi, bây giờ có thể lên đường tới đế đô.”

...

Hai tiếng sau.

Đám người Phương Hằng được đám thị vệ hộ tống dịch chuyển tới chủ thành Altama Đế Quốc thông qua tháp pháp sư.

Nhà kho quân sự Đế Quốc nằm ở khu vực bên phải của trung tâm thành phố, và nó là nơi mà Đế Quốc đã tích trữ một lượng lớn vật liệu quân dụng.

Bình Luận (0)
Comment