Vì Man tộc bất ngờ phát động tấn công vào biên giới nên toàn bộ Đế Quốc đang tiến vào tình trạng giới nghiêm cấp một, và việc bảo vệ kho tích trữ vật tư quân sự của Đế Quốc lại càng trở nên nghiêm ngặt hơn.
Tổng diện tích kho hàng rất lớn, do các loại tài nguyên vật liệu trong khoang vật liệu lớn nên bên trong kho cũng được chia làm rất nhiều khu vực, và được binh đoàn trực thuộc Đế Quốc phụ trách bảo vệ hàng ngày.
Có rất ít người biết bảo khố hoàng thất của Đế Quốc cũng bị cất giữ ở chỗ này.
Dưới sự dẫn dắt của thị vệ, Đường Minh Nguyệt đi vào kho vật liệu, sau khi đã trải qua một loạt kiểm tra và nhận định thân phận, nàng tiến vào khu vực bí mật được xây bên dưới nhà kho.
Ở cửa ra vào của bảo khố hoàng thất.
“Các ngươi đứng đợi ở cửa.”
Đường Minh Nguyệt cất giọng lạnh lùng.
Nàng vẫy tay ra hiệu cho bọn thị vệ đứng chờ ở cửa, và đưa Phương Hằng và Mạc Gia Vỹ cùng đi vào bảo khố hoàng thất.
Viên dạ minh châu tỏa sáng cả kho bảo khố.
Từng rương hoàng kim bảo lớn đều bị tùy ý đặt ở bên trong hang.
Tinh thạch ma pháp phẩm chất cao tỏa ra đủ loại màu sắc, và tỏa ánh vàng rực rỡ.
“Nhiều tiền... Như vậy…”
Đường Minh Nguyệt tự lẩm bẩm một mình, nhất thời nàng có hơi ngây dại.
Mạc Gia Vỹ đứng ở một bên cũng lúng túng không nói nên lời.
Phương Hằng cũng khá bất ngờ, hắn đẩy bả vai của Đường Minh Nguyệt một cái rồi nhỏ giọng nói: “Tỉnh táo lại một chút, bước kế tiếp nên làm gì?”
“Thử xem có thể lấy một vài thứ ra không.”
Mạc Gia Vỹ là người đầu tiên hoàn hồn lại từ trong nỗi khiếp sợ, hắn tiến lên phía trước và thử đưa tay ra chạm vào một bảo rương.
“Mẹ kiếp, không được, ta không có quyền nên không lấy nó được.”
Đường Minh Nguyệt cũng khôi phục lại tinh thần ngay sau đó, nàng lau nước miếng ở bên khóe miệng rồi đi đến bên một cái bảo rương gần nhất.
Nàng vậy mà nhận được nhắc nhở không thể mang nó đi.
Thử liên tiếp hết mấy cái bảo rương, cuối cùng Đường Minh Nguyệt cũng cam chịu số phận và dừng lại, trong ánh mắt nàng tràn đầy vẻ không cam lòng.
“Bảo rương ở đây đều đã bị Đế Quốc thiết lập ma pháp cấm chế, một khi mà nó bị xê dịch thì sẽ kích hoạt báo động, hộ vệ sẽ lập tức xông vào kiểm tra.”
Mạc Gia Vỹ liếc mắt nhìn về phía Đường Minh Nguyệt: “Ý của ngươi là gì? Đồ của nhà ngươi mà cũng không thể lấy.”
Đường Minh Nguyệt giang hai tay ra, giọng nói tràn đầy sự bất lực.
“Ai bảo ta là đồ giả mạo chứ… Hơn nữa, ta là con gái, cũng không phải là người thừa kế chính thống của hoàng thất.”
“Được rồi, tạm thời tìm kỹ một chút, xem có phát hiện gì khác không.”
Ba người nhìn nhau rồi đồng thời gật đầu, sau đó họ tìm kiếm ở khắp nơi trong kho.
Toàn bộ phòng kho đều đã bị thiết lập ma pháp cấm chế, nên hầu hết khí tức của vật phẩm đã bị phong ấn, nhưng Phương Hằng vẫn có thể cảm nhận được lực lượng chập chờn rất nhỏ phát ra từ một vài vật phẩm bị phong ấn.
Theo lực lượng chập chờn mà hắn cảm nhận được, Phương Hằng đi tới bên cạnh một cái rương hoàng kim.
Từng chiếc gương trang điểm mỏng, lớn nhỏ được xếp ngay ngắn ở trong rương.
Và ở trên đó còn có khắc một vài dấu ấn ký hiệu.
Đây là cái gì?
Phương Hằng tỏ ra nghi ngờ, hắn đưa tay ra chạm vào dấu ấn ký hiệu.
Vật phẩm: lõi ma pháp.
Giải thích: Lõi ma pháp được hiệp hội pháp sư hiệp hội đặc biệt chế tạo ra, cùng là vật liệu cần thiết để xây dựng tháp pháp sư, nhưng bởi vì nguyên liệu khan hiếm nên sản lượng cực kỳ hạn chế.
Giải thích đặc biệt: Bảo vật được cất giữ trong bảo khố Đế Quốc, trong hoàn cảnh hiện tại, vật phẩm này được bảo vệ và không thể bỏ vào balo.
‘Cảnh cáo: Bất kỳ sự xê dịch nào, tấn công, phong ấn, kích động đến vật phẩm này sẽ gây ra sự căm thù của Đế Quốc.’
‘Cảnh cáo: Dưới trạng thái hiện tại của trò chơi, người chơi không thể tiến hành giao dịch với người chơi khác.’
Cái này là... lõi ma pháp!
Là vật liệu cần thiết để xây dựng tháp pháp sư.
Cẩn thận kiểm tra, có khoảng hơn năm mươi dấu ấn ký hiệu được chứa đầy trong một cái rương!
Hiệp hội pháp sư còn nói gì mà sản lượng có hạn...
Gia sản của Đế Quốc đúng là phong phú quá mà!
Nhiều lõi ma pháp như vậy, nếu mang nó đi ra ngoài bán lấy tiền...
Phương Hằng hít vào một hơi thật sâu, sau đó hắn lại liếc mắt nhìn về phía một góc bên ngoài.
Một luồng sáng óng ánh màu tím trong chiếc bảo tương màu vàng kim.
Mẹ nó! Tử tủy!
Là tử tủy khắc chế đối với Man tộc!
Tử tủy được chất đầy trong năm cái rương hoàng kim!
Phương Hằng đi tới trước cái rương, suýt chút nữa hắn đã bị cái rương chất đầy tử tủy này làm cho mù mắt rồi.
Mẹ nó!
Nhiều tử tủy như thế này đủ để hắn đúc mấy bộ trang bị!
“Phương Hằng! Phương Hằng! Ngươi mau đến xem cái này nè!”
Mạc Gia Vỹ mở một cái rương hoàng kim rất lớn ra rồi phát ra một tiếng kinh ngạc vui mừng, sau đó hắn vội gọi Phương Hằng tới kiểm tra.
Phương Hằng nghe vậy thì bỏ tử tủy ở trước mặt xuống rồi đi tới bên cạnh Mạc Gia Vỹ.
Mẹ kiếp.
Ánh mắt của Phương Hằng lập tức sáng rực lên.
Có một hòn đá màu đen nằm trong rương hoàng kim!
Hòn đá bí ẩn!
Phương Hằng đưa tay chạm vào hòn đá.
Đúng rồi!
Chính loại cảm giác quen thuộc này, bên ngoài hòn đá còn có cái lỗ thủng tinh xảo.