Thoạt nhìn thì có vẻ hoàn toàn không có rủi ro.
Đáng sợ…Đây chính là lề lối của giới chủ sao?
Mạc Gia Vĩ không khỏi rùng mình.
Phương Hằng và Đường Minh Nguyệt nhanh chóng đưa ra quyết định, lại đại thể thảo luận về các chi tiết.
Để đảm bảo tỷ lệ hành động thành công, cả hai người quyết định lập tức ra tay, nghĩ cách lừa người chơi đầu tư trước, đợi đến khi lừa được kha khá người chơi rồi, nhân lúc thí luyện sắp kết thúc rồi mới tiến hành bùng nổ kế hoạch.
Đến lúc đó cho dù là cướp đoạt thất bại bọn họ cũng có thể nghĩ cách nhanh chóng thoát ra khỏi trò chơi thí luyện rồi chạy đi, cố gắng giảm thiểu tối đa rủi ro.
Sau khi sắp xếp lại một lượt mạch suy nghĩ của mình, Phương Hằng phát hiện ra rằng vẫn còn một vấn đề cần phải giải quyết.
Còn cần phải tìm nơi cất giữ vật tư sau khi đoạt chúng từ Đế Quốc nữa, việc này có chút phiền phức.
Nơi cất giấu vật tư không được quá xa, dù sao thì trong kho báu hoàng thất có quá nhiều đồ tốt, sau khi cướp xong, mang theo nhiều bảo vật như vậy cũng khó mà chạy lung tung bên ngoài.
Thứ hai, bọn họ cũng cần đảm bảo sự an toàn và sự bí mật của nơi cất giấu bảo vật.
Nghĩ đi nghĩ lại, cả hai quyết định tạm thời bình tĩnh, tìm cách lừa người chơi mắc câu, đi chuẩn bị vật tư trước cái đã.
Sau khi đưa ra quyết định, Đường Minh Nguyệt kích động kéo Phương Hằng cùng nhau rời khỏi kho báu, chuẩn bị đi tìm đám người chơi để lừa thử một phen.
Ba người vừa mới đi ra khỏi kho báu cỡ lớn của Đế Quốc, thì thị vệ canh gác bên ngoài nhà kho cung kính đưa lên một phong thư: “Minh Nguyệt điện hạ, thư của người, xin hãy nhận thư ạ.”
Đường Minh Nguyệt có chút bất mãn nhận lấy phong thư, mở ra xem lướt qua một cái, sắc mặt lập tức sa sầm.
“Sao vậy?”
“Vi Thao tìm chúng ta, bảo chúng ta nhanh chóng đến thành phố Điểu Sư tập hợp, hắn có phát hiện quan trọng.”
Đột nghiên bị làm gián đoạn đại nghiệp kiếm tiền của mình, Đường Minh Nguyệt không khỏi thở dài.
Nàng dùng ánh mắt cầu giúp nhìn Phương Hằng: “Phương Hằng, làm sao bây giờ?”
“Đi thôi, cùng đi tìm Vi Thao.”
Phương Hằng nhún nhún vai: “Đừng quên chúng ta vẫn còn đang thí luyện, chỉ có đào ra càng nhiều nhiệm vụ, chúng ta mới có thể có thêm thời gian lưu lại, hăng hái lên chút, đây cũng là vì kiếm tiền.”
“Cũng đúng.” Đường Minh Nguyệt vỗ vỗ hai má mình, vực dậy tinh thần: “Vậy kế hoạch lừa người chơi của chúng ta làm sao đây? Tìm ai? Chuyện này không được trì hoãn, phải lập tức giải quyết…”
“Có người chơi nào trong đội của ngươi đáng để tín nhiệm không?”
Đường Minh Nguyệt xua tay liên tục: “Đừng nhắc đến nữa, đám người trong đội của ta chẳng tin tưởng ai được cả. Chuyện quan trọng như vậy chắc chắn không được.”
Phương Hằng suy nghĩ một hồi.
Mạc Gia Vĩ cũng phải hành động theo đội, không có cách phân thân.
Khâu Diệu Khang hiện đang tập trung vào nghiên cứu, hơn nữa chưa biết chừng hắn cũng sẽ hành động cùng với đội, bảo hắn chạy đi lừa người chơi, khả năng cao là làm không được.
Còn về Victor là người thật thà, bảo hắn đi lừa người thì cũng làm khó hắn quá rồi.
Chỉ còn Sandy.
Mặc dù thằng nhóc đó là bom hẹn giờ trong đội, nhưng hắn cũng giỏi mấy vụ lừa người lắm.
Để Sandy đi làm việc này có thể sẽ mang lại hiệu quả kỳ diệu.
Hơn nữa Sandy cũng là NPC, bất luận thế nào cũng sẽ không bị đám người chơi nhận ra thân phận làm ảnh hưởng đến điểm trò chơi, cũng xem như là luồn một bug nhỏ của trò chơi thôi, giảm thiểu một số rủi ro.
Hết cách, tìm không được ai khác nữa rồi, chỉ có thể tạm bợ một chút thôi.
“Được, việc này giao cho ta, ta tìm người đi lừa đám người chơi.” Phương Hằng nghĩ một lúc rồi nói: “Ta cần ngươi tự tay viết một bức thư.”
“Ừ ừm, ta viết cho ngươi liền.”
……
Một tiếng sau, điểm thuần dưỡng điểu sư của thành phố Điểu Sư.
Giữa tiếng cục cục cúc cu, đám người Vi Thao lần nữa tập hợp lại với nhau.
Thấy mọi người tập trung đúng giờ, trong lòng Vi Thao không khỏi có chút thổn thức.
Thật không dễ dàng gì.
Đầu tiên là trao đổi thông tin tình báo.
Milhauch nói: “Ta hợp tác với đoàn lính đánh thuê Thiên Lê tìm thấy một cửa tiệm, bỏ ra chút tiền hối lộ dùng làm nơi dùng chân tạm thời của chúng ta.”
“Vừa nãy người của chúng ta đã chuyển hết chiến lợi phẩm vào đó rồi, Khâu tiên sinh đã triển khai nghiên cứu.”
“Ngoài ra, tình hình trong thành cũng gần giống như vậy, Đế Quốc đang tập trung tinh lực đối phó cuộc xâm lược của Man tộc, đợt viện binh thứ nhất của Đế Quốc đã đuổi tới các thành chính ở tiền tuyến chịu sự công kích, tính toán thời gian thì giờ chắc đã giao chiến với đám Man tộc rồi.”
Vi Thao gật gật đầu, sau đó nhìn những người khác: “Tình hình ở chỗ các ngươi thế nào?”
Hai kẻ lười Phương Hằng với Đường Minh Nguyệt nhìn nhau một cái, rồi đồng thời lắc đầu: “Không có phát hiện gì.”
‘È hèm, ta điều tra theo manh mối từ bức bích họa trên quan tài đá.”
Mạc Gia Vĩ nghe hai người bọn Phương Hằng trả lời, tự dưng có cảm giác “đau trứng”.
Hắn tiếp tục nói: “Bây giờ có thể xác định, Andraste, tổ tiên sáng lập nên Đế Quốc, đã từng có quan hệ mật thiết với thú lưu trú trong hang đất mà chúng tôi tìm thấy trong hầm, nhưng mà khi ta tra tư liệu, ta phát hiện ra rằng cách nói trong các ghi chép đều rất mơ hồ, một số nói là đồng minh, có ghi chép nói là kẻ địch, cũng có ghi chép nói là tùy tùng, bất luận là cách nói nào thì đều cảm thấy không đáng tin lắm.”