Nghe thấy tiếng hét của Argyle, đám thú sống nhờ trong hang động dường như bớt thù địch hơn, cũng phát ra những tiếng gulu gulu đáp lại tiếng hét của Argyle.
Phương Hằng nhìn Argyle đang nói chuyện với nhóm thú sống nhờ trong hang động, ngươi một câu ta một câu đáp lại lời nhau.
Tuy nhiên, có vẻ như kỹ năng của Argyle không được tốt lắm, ngay cả khi nói chuyện kèm khua tay múa chân một lúc lâu, mà thú sống nhờ trong hang động vẫn vẻ mặt ngỡ ngàng, không hiểu chi.
Đám người Mạc Gia Vĩ bắt đầu mất kiên nhẫn, đi tới bên cạnh Argyle, thấp giọng hỏi: “Thế nào? Bọn họ nói gì rồi?”
“Bọn họ là đội ngũ phụ trách vận chuyển khoáng thạch vật tư ở gần đây, bọn họ đang vận chuyển một lô vật tư quan trọng, giữa đường thì gặp phải long thú sừng tê giác tập kích.”
Argyle gật đầu, tiếp tục nói: “Hắn cảm ơn chúng ta đã ra tay giúp đỡ. Ta lại hỏi hắn rằng có thể gặp thủ lĩnh của bọn họ ở đâu, hắn có vẻ không muốn đưa chúng ta đến đó, nói điều gì đó hơi kỳ lạ, hình như là gần đây địa mạch gặp phải mối nguy lớn...”
Nói một lúc thì, Argyle cau mày, nhìn thú sống nhờ trước mặt đang không ngừng phát ra những tiếng gulu gulu.
Milhauch thúc giục: “Nói mau lên, ngươi chỉ cần nói với hắn rằng, công chúa Đế Quốc của chúng ta muốn nói chuyện với thủ lĩnh của bọn họ.”
“Được, để ta nói thử.”
Argyle lại gật gật đầu, dùng ánh mắt dò hỏi ra hiệu với Đường Minh Nguyệt ở một bên.
“Ừm ừm, ta tới.”
Đường Minh Nguyệt rất có sự tự giác của người công cụ, cứng nhắc đi đến bên cạnh Argyle “tô điểm bề ngoài” thôi.
Argyle hắng giọng định nói thêm gì đó thì đột nhiên, sau khi tiểu đội trưởng của thú sống nhờ trong hang chú ý đến Đường Minh Nguyệt liền trở nên căng thẳng, chĩa mũi giáo vào Đường Minh Nguyệt.
Sau khi nhìn chằm chằm vào Đường Minh Nguyệt hơn mười giây, tiểu đội trưởng của thú sống nhờ trong hang động lại trở nên vô cùng kích động, vung vẩy cây thương dài trong tay, phát ra tiếng gầm gừ đe dọa.
Một số thú sống nhờ trong hang động khác cũng xuất hiện những biểu hiện khác thường, mắt thường cũng có thể thấy rõ bọn họ trở nên căng thẳng hơn, thậm chí đến cả cánh tay cầm chặt trường thương cũng có chút run rẩy.
Ý gì vậy chứ? Sao mà phản ứng mạnh như vậy?
Đường Minh Nguyệt có chút ngỡ ngàng.
“Gulu gulu!”
Argyle đang nghi hoặc, thì thủ lĩnh của thú sống nhờ trong hang động đột nhiên hú lên một tiếng, dẫn theo hơn mười thú sống nhờ trong hang động phía sau cũng quay đầu bỏ chạy.
Đám thú sống nhờ trong hang động bỏ chạy đó cực kì hoảng loạn, giống như là phát hiện ra điều gì đó cực kỳ đáng sợ, thậm chí bọn họ còn vứt cả vật tư đang vận chuyển, có người còn vứt bỏ cả vũ khí trong tay, tháo chạy tán loạn.
Chạy rồi!?
Chuyện xảy ra quá đột ngột, đến cả Milhauch cũng không kịp phản ứng lại để đuổi theo.
Trong nháy mắt, đám thú sống nhờ trong hang động tràn đầy hoang mang mà bỏ chạy tán loạn, nhanh chóng biến mất vào sâu trong mê cung hang động.
Ủa…
Không phải là nói vật tư bọn họ đang vận chuyển rất quan trọng sao?
Mọi người không khỏi nhìn sang Đường Minh Nguyệt.
Lúc đầu còn nói chuyện yên lành, sao mà vừa nhìn thấy Đường Minh Nguyệt liền thay đổi rồi?
Dọa cho sợ tới mức vật tư cũng không cần nữa?
Thái độ kiểu này cũng thay đổi nhanh quá rồi đó?
“Gì? Đường Minh Nguyệt vẻ mặt đầy sự khó hiểu: “Các người đều nhìn ta làm gì?”
Mạc Gia Vĩ nhíu mày, điều chỉnh lại lời nói, thận trọng hỏi: “Dù sao thì thẩm mỹ của loài người với thú sống nhờ trong hang động không giống nhau, có khi nào là vì cảm thấy ngươi quá xấu xí? Dọa chết khiếp bọn họ rồi?”
“Cút đi!”
Đường Minh Nguyệt nhìn sang chuyên gia phiên dịch: “Ngươi có làm được không vậy? Rốt cuộc bọn họ đã nói cái gì?”
Argyle xem kĩ lại Đường Minh Nguyệt từ trên xuống dưới một lượt.
Suy cho cùng thì hiểu biết của loài người đối với hệ thống ngôn ngữ của thú sống nhờ trong hang động là có hạn, không có cách nào phát âm chuẩn khi nói, hắn cũng chỉ biết chút ít thôi.
Trong lúc đối thoại, cả đoán đại khại ý thì độ chuẩn xác chỉ có thể đảm bảo ở mức 60-70% thôi.
Argyle suy nghĩ một chút, sau đó cau mày nói: “Ta khẳng định, lúc bọn họ bỏ chạy là đang hét một từ rất đặc biệt, ta thường xuyên nhìn thấy từ này trong thư tịch, đổi thành ngôn ngữ phổ thông của chúng ta, đại khái là giống với, ma quỷ, ác ma hay gì đó tương tự như vậy.”
Ác ma?
Mọi người lại lần nữa nhìn Đường Minh Nguyệt.
Đường Minh Nguyệt cũng chớp chớp mắt, hơn hết là cảm thấy vô tội.
Sao mà đang yên đang lành, tự nhiên lại biến thành ác ma là sao?
Phương Hằng đi lên phía trước, tiện tay lật chiếc xe đẩy nhỏ bằng gỗ bị bỏ lại khi thú sống nhờ trong hang động chạy trốn.
Trên xe đẩy có thùng đựng tinh thạch.
Phương Hằng thuận tay cầm lên một cục tinh thạch, để vào lòng bàn tay rồi quan sát.
‘Vật phẩm: Hắc vân tinh.’
Chất lượng: cực cao.
Giải thích: Một loại khoáng thạch tương đối hiếm, thường được dùng làm vật liệu thuật luyện kim và ma pháp.
Thì ra là khoáng thạch.
Trên xe đẩy chất đầy một loại khoáng thạch đặc biệt hắc vân tinh, nếu nhớ không nhầm thì sản lượng loại khoáng thạch này trên mặt đất không hề cao.
Số lượng hắc vân tinh chất lên xe nhiều nhưng chất lượng từng cục khoáng thạch gần như đều là loại tốt nhất.
Phương Hằng tiện tay nhét hai cục tinh thể vào ba lô.
“È hèm.”