Phương Hằng đang nhĩ cách làm sao giải cứu đồng đội thoát nạn, thì đột nhiên, hắn cảm giác được một bóng đen cực lớn bao trùm lấy hắn từ phía trên!
Cái quái gì vậy!
“Phương Hằng! Cẩn thận!”
Ngẩng mặt nhìn lên, trần của toàn bộ đại sảnh bị đập từ trên cao xuống.
Chết tiệt!
Trong sự hỗn loạn, Phương Hằng chỉ có thể lựa chọn bay xuống dưới.
Bay nhanh xuống phía dưới ước chừng hơn hai mươi mét, Phương Hằng nhìn thấy phía dưới lóe lên một luồng ánh sáng lờ mờ.
“Hố bẫy vũng lầy!”
Quyển trục ma pháp trong tay Vi Thao nhanh chóng bùng cháy lên.
Mặt đất phía dưới vốn kiên cố chịu nhưng dưới sự ảnh hưởng của hiệu ứng ma pháp, nhanh chóng mềm ra hình thành một vũng lầy.
Đường Minh Nguyệt đi theo giá pháp trượng ở trước mặt.
“Thủy Long-phá!”
Bùm!!!
Nguyên tố ma hóa ngưng tụ thành một con rồng nước, lao thẳng xuống vũng lầy bên dưới.
Vũng lầy trên mặt đất bị nước nhấn chìm, lại hóa mềm ra mấy phần.
“Bịch! Bịch bịch…”
Những người chơi với đám binh lính Đế Quốc ngã lộn nhào xuống đất.
Trong lòng Phương Hằng thả lỏng một chút, ngay sau đó, trên đỉnh đầu lại truyền đến tiếng đánh nhau nặng nề.
“Ầm!”
Trần nhà rơi từ trên cao rơi xuống đã bị mắc kẹt trong rãnh của lối đi.
Phương Hằng lập tức tức phản ứng lại, biến lại về hình dạng con người, vững vàng đáp xuống mặt đất trong vũng lầy.
“Phù…”
Vi Thao thờ phào một hơi.
Quyển trục ma pháp trong tay có giá trị hai ngàn điểm Chủ Thần – hố bẫy vũng lầy hoàn toàn biến thành tro bụi.
Kể từ khi đi vào cung điện, Vi Thao đã cực kỳ cảnh giác dọc trên đường đi.
Vốn dĩ hiện thị độ khó của nhiệm vụ là A chính là một sự nhắc nhở rất lớn.
May mắn phản ứng kịp thời, tổn thất vẫn nằm trong phạm vi có thể kiểm soát được.
Tham gia thí luyện này phần lớn đều là người chơi tinh anh thuộc loại thực chiến, cái độ khó cao kiểu này mà rơi xuống thì cũng không thể bảo đảm tất cả đều tốt đẹp mà không tổn hại gì, trong đó có một số tố chất tâm lí không được tốt, trước khi rơi xuống mặt đất đã trực tiếp từ bỏ thử thách, out khỏi thí luyện.
Những người chơi còn lại ít nhiều đều có bản lĩnh bảo vệ tính mạng, sau khi rơi xuống liền lập tức sử dụng các loại thuốc hồi phục để hồi phục trị số sinh mệnh.
Những binh lính Đế Quốc đi cùng cũng đều là những tinh anh Đế Quốc, tố chất cơ thể cực kỳ tốt, rơi xuống bùn ướt cũng chỉ bị thương nhẹ.
Ba pháp sư Đế Quốc đều đã từng học qua thuật nổi sơ cấp, có thể giảm tốc độ rơi từ trên không, tiện thể bảo vệ Argyle cùng rơi chậm từ trên cao xuống.
“Các huynh đệ, đều không sao chứ?”
“Không sao.”
“Vẫn ổn, có thể tiếp tục đánh.”
Phương Hằng lại quan sát địa hình xung quanh.
Bọn họ đang ở trong một đại sảnh hình tròn, có một lối đi thẳng ở lối ra phía trước, nhìn không thấy điểm tận cùng.
Phương Hằng lật cổ tay một cái, lật ra Cuốn sách sơ khai rồi tiến hành chữa trị cho một số binh lính tinh anh Đế Quốc đi cùng, không may bị thương nặng.
Mọi người trong đội đang bận chữa trị vết thương, thì đột nhiên có một tiếng động khác thường phát ra trong đại sảnh.
“Các anh em, là cái kia.”
Mạc Gia Vĩ chau mày, đưa tay chỉ ra phía sau đại sảnh.
Theo hướng Mạc Gia Vĩ chỉ, lúc này nhiều người mới nhận ra rằng ở phía sau đại sảnh hình tròn, ngay sát bức tường, có một tượng đá hình người khổng lồ màu xám xanh đang đứng sừng sững.
Nó là một con quái vật khổng lồ cao hơn năm mét, được khắc bằng đá cứng màu xám xanh.
Tổng thể tượng đá được chạm trổ khá thô ráp, chỉ có thể nhìn đại khái hình dáng, càng khó nhìn rõ nét mặt, nó đang trong tư thế cúi đầu, cảm giác như cao cao tại thượng nhìn xuống đám người, khiến người ta không khỏi cảm thấy áp lực mãnh liệt dâng lên từ đáy lòng.
Phụt!
Hai tia sáng màu xanh lam đột nhiên hiện ra từ trên mống mắt của tượng đá, trông cực kỳ quỷ dị trong lòng đất tối tăm này.
“Khẹc, khẹc khẹc khẹc khẹc...”
Cùng với âm thanh va chạm của máy móc, bức tượng đá lại khẽ đung đưa trước mắt mọi người.
Mặt đất dưới chân mọi người cũng theo đó nhẹ rung chuyển.
Lớp đá cát ban đầu bám bên ngoài bức tượng đá bong ra từng mảng lớn, để lộ lớp kim loại sẫm màu bên dưới.
Mọi người trong đội thấy không ổn, lập tức lùi lại kéo giãn khoảng cách.
“Không được!” Trong lòng giật thót, Mạc Gia Vĩ hô lớn: “Hắn muốn cử động!”
Động tác của tượng đá hơi cứng nhắc, hắn mở một chân ra rồi đạp tới trước.
“Lùi lại!”
“Xì xì! Xì xì xì!”
Các tinh anh Đế Quốc ở đằng sau lập tức chuẩn bị phản kích, mưa tên dày đặc rơi xuống tượng đá khổng lồ.
“Leng keng leng keng...”
Những mũi tên lũ lượt bật ra khỏi tượng đá và tạo ra âm thanh leng keng của kim loại.
Mũi tên đặc chế của Đế Quốc có thể tuỳ tiện xuyên qua lớp da của long thú sừng tê giác, nhưng lại không thể đánh tan phòng ngự của tượng đá!
“Thùng!!”
Chân của tượng đá khổng lồ đạp thật mạnh lên sàn nhà, tạo ra một chấn động lớn khắp đại sảnh hình tròn, và tạo ra một dấu chân cực to trên mặt đất.
“Dùng pháp thuật hỏa diễm!”
“Uỳnh! Ầm ầm!!”
Mấy quả cầu lửa đập vào tượng đá, nổ ra những đốm lửa rồi hoàn toàn tiêu tán.
Vô hiệu!
Ma pháp vẫn vô hiệu.
Cái này phải đánh thế nào?
Mọi người hơi bàng hoàng trong phút chốc, mồ hôi lạnh không ngừng túa ra trên trán.
Một tay che mắt trái, Mạc Gia Vĩ gằn giọng: “Sinh vật truyền thuyết - Udaram, tộc thú sống nhờ trong hang động thông qua sự dung hợp giữa luyện kim thuật và hiến tế linh hồn để tạo ra một dạng sống mạnh mẽ, nhờ rót nguồn năng lượng vào hạch tâm trong cơ thể để khởi động, các thế hệ thủ hộ tộc thú sống nhờ trong hang động có được năng lực cắn nuốt đặc thù.”