Chót vót trên độ cao xấp xỉ tám mét, người chơi là điều tra viên phát hiện được bốn phía trên vách đá đều có dây thừng rủ xuống, lập tức lộ ra vẻ mặt vui mừng, hét to xuống phía dưới.
“Làm rất tốt!”
Cuối cùng đã tìm được lối ra rồi!
Vi Thao cảm thấy nhiệm vụ ma quỷ này rốt cuộc cũng thấy được ánh bình minh, nhanh chóng phân tích tình hình trước mắt.
Nhiệm vụ hiến tế đã ở trạng thái hoàn thành, sau đó cũng không có thêm nhắc nhở phát động nhiệm vụ nào nữa......
Đương nhiên là phải tìm cách chạy trước rồi nói!
“Rút lui!”
Tất cả mọi người trong đoàn đội đều là tinh anh, sau khi nghe được mệnh lệnh rút lui của Vi Thao liền tức khắc trèo lên trên theo các khe hở trên vách tường bằng gạch.
Hở? Cứ thế chạy sao?
Phương Hằng ngẩn người.
Hắn còn nghĩ hay là lại vật lộn thêm một lát, xem thử có thể giải quyết con quái trước mắt này được không.
Hiện giờ rất khó, có điều rất nhanh nữa thôi, đợt phân thân zombie thứ hai sắp đến lúc hồi sinh xong xuôi, có lẽ chúng có thể tìm ra nhược điểm của đối phương.
“Các ngươi đi trước đi, ta sẽ ngăn hắn lại, rất mau sẽ đuổi kịp các ngươi.”
Vi Thao nghe xong còn cho rằng Phương Hằng đang định chặn đường kẻ địch ở đằng sau để yểm trợ đồng đội, liền muốn khước từ theo bản năng.
Thay vì để Phương Hằng ở lại, còn không bằng cứ tìm đại hai người chơi hy sinh ở lại đây tranh thủ thời gian.
Chẳng qua nhìn thấy Phương Hằng có mấy phần kiên trì, lời đã đến bên miệng nhưng vẫn đổi lại nói: “Được!”
Phương Hằng nhìn chằm chằm vào Cốt Tà ở cách đó không xa.
Hắn có một cảm giác vô cùng kỳ quái.
Trên người tên Cốt Tà này có thể đang ẩn giấu bí mật.
Thậm chí, bí mật này còn có liên quan đến Ouroboros.
Hai người Milhauch và Phương Hằng đồng loạt quấy nhiễu Cốt Tà một hồi, trông thấy phần lớn những người khác trong đoàn đội đều đã trèo lên trên vách đá, Milhauch nói với Phương Hằng: “Chúng ta cũng đi thôi.”
“Ngươi đi trước, không cần phải để ý đến ta, ta muốn thử xem có thể giải quyết hắn hay không.”
Phương Hằng nhìn trừng trừng Cốt Tà, trong mắt lóe lên ý chí chiến đấu mãnh liệt.
Milhauch sững sờ.
Giải quyết hắn?
Giải quyết con quái vật này?
Nói chuyện ma quỷ gì đấy!
“Mau đi đi.”
“Được rồi, ngươi cẩn thận đó.”
Milhauch gật đầu với Phương Hằng, kéo theo Argyle bên cạnh bay lên lơ lửng giữa trời, chuẩn bị rời đi.
“Chờ đã, Argyle ở lại.”
Ể? Ở lại á?
Argyle nghe được câu nói này của Phương Hằng thì lập tức bị dọa tới mức mặt mày tái mét.
Hắn thật lòng rất muốn ở lại nghiên cứu bức bích hoạ.
Phát hiện có liên quan đến thú sống nhờ trong hang động chắc chắn có thể được lưu danh sử sách!
Nhưng mà...... nghiên cứu dưới mí mắt của con quái vật này á?
Theo bản năng, Argyle có cảm giác sợ hãi.
Hắn cảm thấy vẫn là mạng nhỏ của mình quan trọng hơn.
Phương Hằng nói: “Đúng vậy, ở lại!”
Argyle không thể đi, hắn còn hi vọng Argyle có thể tiếp tục ở lại để kiểm tra thông tin trên bức bích hoạ.
Về phần những người khác thì rời đi cũng được, Phương Hằng cũng không muốn có quá nhiều người biết đến bí mật của Ouroboros.
“Yên tâm đi, ngươi rất an toàn.”
Argyle biết Phương Hằng đang muốn chơi thật, lập tức gào lớn: “Đừng! Đừng nha!”
Milhauch tất nhiên sẽ không nghe theo lời của Argyle, buông lỏng tay, Argyle liền rơi thẳng xuống từ độ cao nửa mét.
Ngay khi rơi xuống mặt đất, Argyle tức tốc nấp sau một tảng đá lớn ở sát mép tường.
Dường như Cốt Tà đã khóa chặt Đường Minh Nguyệt làm mục tiêu công kích trước nhất, nhận ra mọi người muốn chạy trốn, nó cũng đuổi đến sát vách đá muốn trèo lên theo.
Phương Hằng nhấn hai tay xuống đất.
“Tường - xương!”
“Phành! Phành phành!”
Ba bức tường ngăn bằng xương liên tục bật ra khỏi vách đá, chặn ngang trước người Cốt Tà.
“Ầm!”
Cốt Tà đâm cốt mâu trong tay về phía trước một phát, tường ngăn bằng xương đã bị phá vỡ!
Sau một khắc, Phương Hằng đuổi tới gần hắn từ hướng bên dưới của vách tường, dùng cốt mâu đang cầm trong tay đâm mạnh tới trước.
“Phập!”
cốt mâu lại lần nữa đâm phập và cắm sâu vào bên trong lớp mô cơ dưới da của Cốt Tà.
Vụt!
Phương Hằng rút cốt mâu ra rồi lùi lại vài bước.
Cả hai người đồng loạt rơi từ trên vách đá xuống.
Gần như cùng lúc đó, đợt phân thân zombie thứ hai đã đến lúc được hồi sinh.
Vù vù vù!
Mấy chục ma pháp trận xoay quanh người Phương Hằng, Licker há to miệng, để lộ răng nanh dữ tợn, từ trong ma pháp trận nhào ra tới tấp.
Cốt Tà nhất quyết muốn đuổi đánh Đường Minh Nguyệt tới cùng, nhưng leo trèo không phải sở trường của nó, lại còn liên tiếp bị tấn công bởi bầy Licker theo sau.
Phương Hằng híp mắt, trong lòng cảm thấy cực kỳ quái lạ.
Vốn dĩ còn cho rằng đây sẽ là một trận chiến vô cùng phiền hà, nhưng không ngờ vậy mà lại khá dễ dàng.
Mấu chốt là do Đường Minh Nguyệt đã thu hút sự thù hận của Cốt Tà.
Thế nhưng vì sao lại như vậy?
Tại sao cứ một mực khóa chặt lòng thù hận vào Đường Minh Nguyệt?
Phương Hằng nhíu mày suy ngẫm, sau đó cúi đầu xem thử nhắc nhở nhiệm vụ.
Không được, vẫn không phát hiện bất kỳ thuyết minh hay nhắc nhở nào có liên quan.
Argyle trốn sau tảng đá, quan sát trận chiến từ đằng xa mà hãi hùng khiếp vía hết một hồi.
Hắn nhìn thấy Cốt Tà hết lần này đến lần khác muốn leo lên vách đá để đuổi theo công kích Đường Minh Nguyệt, nhưng cứ lần lượt bị lượng lớn Licker kéo xuống khỏi bức tường.
“Đừng lo lắng, nghiên cứu bức bích hoạ một chút trước đã.”
“À, OK, OK......”