Toàn Dân Trò Chơi: Từ Zombie Tận Thế Bắt Đầu Treo Máy (Dịch)

Chương 1532 - Chương 1534: Bức Bích Họa Trong Đại Sảnh

Chương 1534: Bức bích họa trong đại sảnh

Argyle ở tại chỗ hít thở sâu mấy lần, lấy lại bình tĩnh.

Quay đầu nhìn về phía sau, hắn phát hiện hơn hai mươi zombie đang hợp sức với nhau để hỗ trợ dọn dẹp đống đá đổ nát dưới chân tường.

Lại có thêm hai bức bích họa mới hiện ra trước mặt hắn.

Ấy? Hình như hai bức bích họa này là......

......

Ở nơi cao hình bầu dục phía trên đại sảnh.

Nhóm người Vi Thao đang trèo lên theo dây thừng.

Lúc đầu, Vi Thao còn có thể nghe được âm thanh chiến đấu và tiếng va đập truyền đến từ bên dưới, thẳng đến lúc sau thì âm thanh càng ngày càng nhỏ.

Phần lớn năng lực bay lượn mà các người chơi sở hữu đều không thể duy trì được trong thời gian dài, thường là vẫn cần phải nghỉ ngơi nhờ vào sự trợ giúp từ dây thừng.

Đoạn đường đi lên phảng phất như vô cùng vô tận, mọi người đã không ngừng trèo lên trong hơn ba mươi phút.

Rốt cuộc, phía trên bắt đầu bị thu hẹp dần.

Hả?

Đây là?

Vi Thao đang dẫn đầu đội ngũ trèo lên trên, bất thình lình giật mình.

Hắn phát hiện một lớp gai nhọn mảnh khảnh nhô đầy trên khắp vách tường.

Bẫy rập ư?

“Chalcedony tím! Thế mà lại là tử tủy!”

Một người chơi từng học về cách phân biệt khoáng thạch ngạc nhiên hô to.

Tất cả những mẩu gai nhọn nhô ra này đều là tử tủy!

Trong lòng Vi Thao lại càng cảm thấy kỳ quái hơn.

Là tử tủy sao?

Dùng đến tử tủy để làm bẫy rập? Thế này cũng quá xa xỉ rồi đấy?

Hơn nữa không phải tử tủy được dùng để đối phó với Man tộc à? Tại sao lại lắp đặt ở chỗ này? Chẳng phải đổi thành gai nhọn bằng kim loại sẽ có hiệu quả tốt hơn sao?

Các người chơi trèo dây thừng lên sau cũng đều chú ý tới tử tủy trồi ra trên vách tường.

Mạc Gia Vĩ hỏi một cách ngờ vực: “Những mẩu tử tủy này không giống như kiểu sinh trưởng bình thường, như thể chúng được cố ý xếp đặt ở đây vậy? Dùng để làm gì? Là bẫy ư?”

Mọi người nhao nhao lộ ra vẻ mặt nghi ngờ.

Nhưng phản ứng đầu tiên đều nghĩ rằng đây là một cái bẫy.

“Mặc kệ có phải là cạm bẫy hay không, trước hết cứ thu lại đã! Cứ gom hết tất cả lại!”

Đường Minh Nguyệt cũng nhìn thấy tử tủy, ánh mắt ngay lập tức sáng hẳn lên, ngay cả giọng điệu cũng trở nên gấp gáp.

tử tủy đấy! Thứ đồ tuyệt hảo dùng để đối phó Man tộc!

Nhiều tử tủy như vậy! Lấy ra còn có thể mang đi bán với giá cao nha!

Đợt này lời to rồi!

Nghĩ tới đây, Đường Minh Nguyệt vươn tay ra muốn nhổ tử tủy lên.

“Xoẹt!”

Đột nhiên, Đường Minh Nguyệt bất ngờ thay đổi.

Ngay trong khoảnh khắc chạm vào tử tủy, nàng cảm nhận được một cơn đau nhói truyền đến từ đầu ngón tay!

Trong nháy mắt, cơn nhức nhối như bị kim châm đã lan tràn đến cả lòng bàn tay, như thể toàn bộ bàn tay đều đang bị bốc cháy!

Tình huống gì thế? Đường Minh Nguyệt sợ hãi đến mức rụt tay về ngay tức khắc.

Cả lòng bàn tay đỏ bừng giống hệt như bị lửa đốt, thậm chí còn đang tê dại!

Đường Minh Nguyệt quay đầu lại nhìn sang phía những người khác.

tử tủy khảm rất sâu trong vách tường, vả lại còn cực kỳ cứng rắn, muốn lấy ra được cũng phải tốn không ít công sức.

Hiện giờ, những người chơi khác đang vừa dùng một tay để nắm lấy mũi nhọn của tử tủy, vừa lấy tay khác cầm vũ khí vung chặt không ngừng, cố gắng bổ tử tủy xuống.

Không một ai gặp phải tình huống tương tự như nàng - không thể tiếp xúc với tử tủy.

Vi Thao nhận ra sự khác thường của Đường Minh Nguyệt, nhìn qua nàng, hỏi thăm: “Làm sao vậy?”

Đường Minh Nguyệt nhíu mày: “Không biết nữa, ta cảm thấy có vẻ ta gặp phải rắc rối rồi.”

Nghe Đường Minh Nguyệt kể lại chuyện có liên quan với tử tủy, trên mặt mọi người lần lượt lộ ra vẻ nghi ngờ.

Suy nghĩ kỹ lại, không chỉ có một chuyện kỳ quái xảy ra trên người Đường Minh Nguyệt.

Đầu tiên là bị đám thú sống nhờ trong hang động gọi là ác ma, sau đó tiếp tục bị trưởng lão của thú sống nhờ trong hang động đuổi đánh, bây giờ lại phải chịu ảnh hưởng từ tử tủy.

Nghĩ kiểu gì cũng cảm thấy có điều bất ổn.

“Nhắc nhở trò chơi thì sao?” Milhauch hỏi: “Ghi chép trò chơi có nhắc nhở gì không?”

Đường Minh Nguyệt mở ghi chép trò chơi ra xem, liền giật nảy mình.

‘Nhắc nhở: Người chơi nhận lấy thương tổn từ tử tủy -572’.

Vừa rồi chỉ mới chạm nhẹ một tí vào tử tủy thì lượng máu đã bị rớt hết một phần tư, nếu mà cầm đá Chalcedony trong tay nói không chừng là trực tiếp ngỏm luôn?

“Nhắc nhở để là ta bị rơi mất một phần tư lượng máu, cái khác thì không có nói rõ.”

Vi Thao chau mày, trầm giọng nói: “Quả thực là rất có vấn đề, tóm lại chúng ta lấy đá Chalcedony đi trước đi, đợi sau khi ra ngoài lại thảo luận tiếp.”

Mọi người gật đầu tới tấp, tiếp tục bổ lấy tử tủy ở xung quanh đoạn đường ra rồi cất vào balo.

Trong lúc lần lượt chặt xuống và cho tử tủy vào trong túi, nhóm người đã trèo lên trên được thêm khoảng hơn mười mét nữa, cuối cùng cũng leo lên tới đỉnh.

Lỗ hổng ở đỉnh bị chặn lại bởi một khối tử tủy lớn.

“Để đó cho ta.”

Milhauch bỗng chốc vọt lên, thân thể lơ lửng giữa không trung, rút kiếm ra.

Ánh kiếm lóe lên.

“Oành!!”

Chấn động bên trong không gian nhỏ hẹp được tạo ra bởi vụ nổ đã chia nhỏ tử tủy thành mấy khối, làm lộ ra cửa lối đi ở bên trên.

Milhauch nhanh tay lẹ mắt thu thập các mảnh vỡ của tử tủy rồi cho vào balo.

“Đi thôi!”

Mắt thấy cửa hang bị phá ra, nhóm người liền trèo theo lối đó để ra ngoài.

Bình Luận (0)
Comment