Ra được tới bên ngoài cửa hang, ập vào trước mắt là khu vực hang động quen thuộc.
Bên trong hang động tương đối rộng rãi, phía trước là một lối đi quanh co.
Không dễ gì mới vượt qua được nguy cơ, Mạc Gia Vĩ thở phào, nghĩ lại mà vẫn còn thấy run sợ.
Sau khi xác nhận rằng xung quanh không có gì nguy hiểm, Vi Thao ra hiệu cho mọi người trong đoàn đội nghỉ ngơi tại chỗ một lát để hồi phục thể lực, thống kê số lượng thương vong, thuận tiện chờ Phương Hằng thoát ra khỏi hang.
Nghỉ ngơi hơn mười phút, Đường Minh Nguyệt có tí lo lắng khi nhận ra đã lâu lắm rồi mà Phương Hằng còn chưa xuất hiện.
“Sao Phương Hằng vẫn chưa đi ra nhỉ? Chẳng lẽ đã gặp phải chuyện gì phiền toái rồi?”
Milhauch nhún vai: “Không cần chờ hắn đâu, lúc đi ra hắn có nói với ta rằng muốn thử xem có thể giải quyết hết đám trưởng lão thú sống nhờ trong hang động được hay không.”
“......”
Nghe Milhauch nói xong, nhóm người lần nữa rơi vào yên tĩnh.
Quái vật.
Quả nhiên, chỉ có quái vật mới có thể đối phó với quái vật.
“Khụ khụ.” Thấy tình cảnh lúc này có hơi lúng túng, Mạc Gia Vĩ ho nhẹ một tiếng để phá vỡ sự im lặng, hỏi: “Các ngươi nói coi, tử tủy hình gai nhọn ở cửa động có phải được dùng để đề phòng trưởng lão thú sống nhờ trong hang động chạy ra không?”
Vi Thao trầm tư theo mạch suy nghĩ của Mạc Gia Vĩ: “Ừm, rất có thể là như vậy.”
Nét mặt Đường Minh Nguyệt trở nên khổ sở: “Trái lại ta cảm thấy có thể là vì nó muốn phòng ngừa ta trốn đi thì có......”
“Thử một chút xem, chúng ta ném một khối tử tủy xuống dưới, có lẽ sẽ giúp được cho Phương Hằng.”
Milhauch nói rồi lấy ra một khối tử tủy khá lớn từ trong balo, tiện tay viết một tờ giấy dán lên trên hòn tử tủy, ném ra ngoài cửa hang hướng xuống dưới.
“Vừa đúng lúc nhắc nhở Phương Hằng một tí, nói cho hắn biết là chúng ta đã thoát khỏi nguy hiểm.”
......
Đại sảnh hình bầu dục.
Lúc này, đầu của trưởng lão thú sống nhờ trong hang động – Cốt Tà, đã lại một lần nữa nối liền với thân thể.
Cốt Tà hoàn toàn mất dấu khí tức của Đường Minh Nguyệt, bắt đầu đuổi theo tấn công Phương Hằng.
Bầy Licker vây quanh quấy nhiễu Cốt Tà một cách điên cuồng, định ngăn cản bước tiến của nó.
Tiếc rằng sau khi mất đi pháp thuật giúp tăng cường debuff, tốc độ di chuyển của Cốt Tà thực sự quá nhanh, Licker thông thường rất khó bắt kịp.
“Rầm!!”
Cốt Tà đâm mâu ra phía trước một nhát!
cốt mâu đâm thủng một lỗ ngay trước ngực Phương Hằng, khiến cho Phương Hằng lần nữa bị đánh văng ra ngoài rồi đập mạnh lên bức tường đằng sau.
Rào rào rào!
Lợi dụng sơ hở lúc đang công kích, Licker ở xung quanh lập tức nhào đến chỗ Cốt Tà.
“Ấy!”
Argyle hét lên một tiếng, tiếc thương cho bức bích họa bị Phương Hằng va nứt một mảng lớn.
Phương Hằng cắn răng chịu đựng đau đớn, nhanh chóng xoay người đứng dậy, vết thương bị rách trên ngực rất nhanh đã lành trở lại.
Trải qua sự hỗn loạn lúc đầu, giờ đây Phương Hằng đã quen với tiết tấu chiến đấu.
Dù sao có buff khôi phục sinh mệnh của thể bất tử ở đây, tình trạng cả hai bên đều là kiểu ‘ta không bao giờ đánh chết được ngươi, ngươi cũng đừng hòng đánh chết được ta’.
Vả lại nếu có sự giúp sức từ bầy Licker thì khả năng kháng lỗi vô cùng cao.
Chỉ cần cẩn thận bảo vệ sự an toàn cho Argyle.
Nghĩ đến đó, Phương Hằng nhìn thoáng qua Argyle đang ở một bên.
Nhóm phân thân zombie đã dọn dẹp sạch sẽ đống đổ nát ở xung quanh chân tường, giờ đang khoanh vùng bảo vệ Argyle.
Argyle phải chịu đựng áp lực tâm lý to lớn để nghiên cứu các phiến đá bích họa, hắn hết sức căng thẳng, đôi khi len lén liếc mắt nhìn trận quyết đấu ác liệt giữa Cốt Tà và Phương Hằng.
Phương Hằng để ý đến ánh mắt của Argyle, hỏi: “Thế nào rồi? Có phát hiện được gì chưa?”
“Có, có á, bây giờ chúng ta đang ở trong khu cấm địa bị phong ấn của thú sống nhờ trong hang động, được dựng lên để dùng cho việc phong ấn tà ma.”
Phương Hằng cau mày, lại nhấc cốt mâu lên phóng qua phía Cốt Tà: “Tiếp tục, nói tiếp đi.”
“Khu phong ấn này đã phong ấn vô số ma vật, Cốt Tà rất có thể chính là kẻ bảo vệ phong ấn.”
Argyle vò đầu bứt tóc, chỉ trong thoáng chốc thì rất khó để hắn hiểu thấu hết thảy thông tin mô tả trong bức bích họa.
“Không chỉ mỗi Cốt Tà, kể cả thể sinh mạng luyện kim mà chúng ta từng thấy trước đó cũng giống như vậy, từ trên bức bích hoạ nhìn ra được, một vị thuật sĩ luyện kim nhân loại hùng mạnh đã rút hết lực lượng từ trong cơ thể của tà ma ra rồi mang đi phong tỏa vào trong sinh mệnh luyện kim, sử dụng nó như một nguồn năng lượng thúc đẩy bọn chúng mãi mãi bảo vệ sự yên bình của thế giới dưới đất.”
“Còn rất nhiều bức bích hoạ mà ta không hiểu hết, hình như muốn nói rằng để đạt được đủ lực lượng bảo vệ phong ấn, trưởng lão cũng tự biến đổi bản thân thành tà ma.”
“Ừ, còn nữa không?”
“Hết rồi, những bức bích hoạ còn lại đều không hoàn chỉnh, chỉ dựa vào bích họa bị sứt mẻ mà đoán mò thì quá là khó, ta cần thêm thời gian để bình tĩnh và nghiên cứu kỹ càng.”
Phương Hằng híp mắt, hỏi: “Từ Ouroboros trên bức bích hoạ có nghĩa là gì?”
“Hả? Cái gì cơ?”
Mặt Argyle hiện đầy vẻ ngỡ ngàng ngơ ngác.
“Ầm!”
Đang lúc nói chuyện, Phương Hằng lại tiếp tục bị Cốt Tà đâm trúng phát nữa, va vào đống đá vụn.
Phương Hằng vịn vách tường đứng lên lại, chỉ tay vào một bức bích họa ở hướng bên phải: “Hàng chữ phía trên này nè?”