Argyle nheo mắt, giống như vừa mới phát hiện hàng chữ này, hắn cau mày cẩn thận kiểm tra một chút, nói: “Lạ thật, đây không phải là ngôn ngữ của quần thể thú sống nhờ trong hang động, ta không hiểu lắm, bức tranh này ngụ ý rằng, ác ma có được sức mạnh khổng lồ dẫn đến một nguy cơ rất lớn cho thế giới dưới lòng đất.”
“Được rồi.” Phương Hằng có hơi thất vọng, tiếp tục hỏi: “Ngươi nhớ hết tất cả những tranh vẽ trên tường rồi à?”
“Ừm, nhớ hết rồi.”
Bắt đầu từ các trò chơi cấp trung, người chơi không thể sử dụng tính năng quay video và các chức năng khác trong trò chơi, vì vậy họ chỉ có thể dựa vào trí nhớ hoặc là đạo cụ vật lý như máy ảnh, máy quay phim trong trò chơi.
Lần thí luyện này, đội của Vi Thao có người cầm máy ảnh đi, nhưng Phương Hằng thì lại không mang theo bên người.
Phương Hằng cũng không vội, nhún nhún vai: “Được, nhớ thêm lần nữa, cẩn thận chút.”
Trên mặt Argyle lộ vẻ đau khổ, bây giờ hắn chỉ muốn mau mau rời khỏi cái nơi quỷ quái này thôi: “Phương Hằng, thật ra, ờ, ta thấy cũng ổn rồi.”
“Được, biết rồi. Ngươi tránh ra một chút.”
“Hả?”
Argyle sửng sốt, hắn thấy những đám zoombie gần đó đang đi về phía bức tranh trên tường, bắt đầu thử cố tách bức họa ra khỏi tường đá.
“Phương Hằng, này, ngươi định làm cái gì đấy?”
“Tìm cách đem nó đi nghiên cứu, như ngươi vừa nói, cần một nơi yên tĩnh để nghiên cứu.”
Phương Hằng nói thản nhiên như không, cho rằng việc này chẳng phải rõ rành rành ra đấy à?
“À, cái này…”
“Những bích họa ở đây rất có giá trị nghiên cứu, ngươi nhớ kỹ vị trí và bố cục ban đầu của nó, chờ sau khi chuyển ra ngoài thì lại nghĩ cách khôi phục như cũ.”
Nghe Phương Hằng nói, Argyle nhất thời cảm thấy không thể phản bác.
Mắt thấy Cốt Tà sắp thoát khỏi vòng vây công của bầy Licker, Phương Hằng xách cốt mâu lên, lao về phía trước một lần nữa.
Bàn tính trong đầu Phương Hằng đã gảy tanh tách.
Không giống với thể sinh mạng luyện kim bên ngoài, Cốt Tà sở hữu khả năng khôi phục sự sống lớn mạnh, vốn không chỉ đơn giản là thứ có thể bị nghiền nát cho đến chết.
Hắn định đánh từ từ, chờ nhóm phân thân zombie nghiền chết đám sinh vật thể luyện kim truyền thuyết bên ngoài, rồi sau đó nhặt hết chất nổ mang về nghiên cứu thêm.
Nhỡ đâu có manh mối liên quan trên thể luyện kim thì sao?
Khó khăn lắm mới thấy sinh vật huyền thoại cấp cao một lần, thế nào cũng phải vét chút gì từ trên người nó.
Phương Hằng nhận ra, từ sau khi Đường Minh Nguyệt rời khỏi, ham muốn tấn công của Cốt Tà đã giảm đi rất nhiều.
Ơ?
Giữa đường xông về phía Cốt Tà, Phương Hằng chợt nhướng mày, nghiêng người tránh đi.
“Ầm!”
Một tảng đá lớn màu tím sẫm từ trên cao rơi xuống, vỡ ngổn ngang bên cạnh Phương Hằng.
Hả? Là tử tủy?
Phương Hằng nhìn hòn đá rơi xuống bên chân mình, trong lòng khẽ động.
Nếu nhìn kỹ, trên tử tủy còn dán một tờ giấy.
“Phía trên có một lối ra, tạm thời chúng ta đã thoát nạn, thử dùng tử tủy, biết đâu có thể đối phó với con quái vật kia.”
Phương Hằng khẽ đọc nội dung trên tờ giấy một lúc, nheo mắt lại.
Quái lạ, không phải tử tủy dùng để đối phó với Man tộc sao? Nó cũng có thể đối phó với thú ký cư trong hang động à?
Phương Hằng nhạy bén thấy được có thể có mối liên hệ gì đó giữa hai điều này.
Cũng được, thử xem!
Phương Hằng nắm chặt tay, dùng hết sức đấm bể tử tủy.
“Ầm!”
Tử tủy cực kỳ cứng rắn, Phương Hằng đấm liên tiếp mười mấy lần thì khối đá lớn mới vỡ ra, hắn thuận tay nhặt một khối tử tủy hình mũi nhọn tương đối sắc bén, cầm trong tay, những mảnh vụn còn lại thì nhét hết vào ba lô.
“Hơ!”
Chậm một chút mà đám Cốt Tà đã thoát khỏi sự kìm hãm của bầy Licker, nhanh chóng lao thẳng đến chỗ Phương Hằng.
cốt mâu vẽ ra trên không trung một luồng khí xoáy.
“Xoẹt!”
Cốt Tà cầm cốt mâu đâm thủng bên phải trái tim của Phương Hằng.
Phương Hằng chịu đựng cơn đau dữ dội truyền đến từ cơ thể, cầm tử tủy ném mạnh vào đám Cốt Tà.
“Xoẹt”
Phương Hằng tim đập thình thịch.
Có tác dụng!
Khác với động tác trúc trắc vừa rồi, tử tủy cắt qua da và cơ bắp của Cốt Tà rất dễ dàng, để lại một vết cắt hẹp dài trên cơ thể nó.
“Grao!”
Cốt Tà gào lên một tiếng quái dị, một cước đá bay Phương Hằng về phía sau, đồng thời rút cốt mâu nhanh chóng lùi lại, cẩn thận giữ khoảng cách với Phương Hằng, xem ra vô cùng sợ hãi tử tủy trong tay Phương Hằng.
Trên cơ thể nó, những chiếc xúc tu mảnh nhỏ màu đỏ tươi lộ ra dưới vết thương do bị tử tủy cắt qua, nhưng miệng vết thương không dễ lành như vừa rồi mà lại vặn vẹo liên tục.
Phương Hằng bị đánh bay ra ngoài lần nữa, vết thương bị cốt mâu đâm xuyên qua nhanh chóng lành lại.
Hắn nhịn đau, kiểm tra lại kỹ càng nhật ký trò chơi.
‘Nhắc nhở: Bạn đã gây sát thương cho Cốt Tà’
Kỳ lạ, có vẻ như tử tủy thực sự hữu dụng, nhưng nhật ký trò chơi lại cho thấy lượng máu của Cốt Tà không hề giảm đi!
“Phương Hằng, đó là tử tủy, ta biết, thứ đó là tử tủy! Chúng ta có thể nghĩ biện pháp phong ấn nó bằng tử tủy!”
Trông thấy động tác của Phương Hằng, Argyle kích động la lên, hắn chỉ tay vào một bức bích họa khác ở bên cạnh.
“Trên bức tranh có cách thức phong ấn ác ma ký cư thú trong hang động, mau thử xem!”
“Hả?”
Phương Hằng quay đầu nhìn bích họa mà Argyle chỉ.