Toàn Dân Trò Chơi: Từ Zombie Tận Thế Bắt Đầu Treo Máy (Dịch)

Chương 157 - Chương 160: Giấu Giếm.

Chương 160: Giấu giếm.

Giải thích kỹ năng thiên phú: Có thể tiến hành dung hợp ba món vật phẩm cùng loại và cùng cấp bậc để cho ra vật phẩm có cấp bậc cao hơn, sau khi sử dụng sẽ vào trạng thái suy yếu một thời gian ( thời gian cooldown: 180 ngày).

“Nhặt… Nhặt được của báu…”

Phương Hằng vui đến mức không khép miệng lại được.

Đánh giá S+!

Cao hơn hẳn Lý Bác2 cấp bậc!

Các kỹ năng của hắn cũng xứng đáng với đánh giá S+, rất xuất sắc!

Quan trọng hơn, kỹ năng thiên phú của Khâu Diệu Khang đã được thức tỉnh giống như những người chơi bình thường vậy!

Nói như vậy...

Sau khi Khâu Diệu Khang lên cấp 10, có phải hắn cũng có thể tiến hành thăng cấp thông qua phương án cường hóa thiên phú không!

Dù sao thì ngoài các điều kiện khắc nghiệt khác, kỹ năng thiên phú của Khâu Diệu Khang hỗ trợ về hiệu quả, đúng là bật hack!

Phải nghĩ cách giúp Khâu Diệu Khang lấy được một phần phương án cường hóa thiên phú cấp S.

Tốt nhất là có thể giảm được nhiều thời gian cooldown cho kỹ năng của hắn.

Hiện tại thời gian cooldown là nửa năm, quá dài!

Còn nữa, phải nghĩ cách nâng độ trung thành của hắn lên, tuyệt đối không để cho hắn chạy trốn…

Phương Hằng sờ cằm, hắn chìm sâu vào trong suy nghĩ.

'Nhắc nhở: Khoang trò chơi của ngươi nhận được cảnh báo khẩn cấp, xin vui lòng chọn một nơi an toàn để tiến hành offline.’

“Ồ, cảnh báo khẩn cấp của khoang trò chơi.”

Phương Hằng có hơi kinh ngạc.

Có chuyện gì xảy ra vậy?

Vào công ty trò chơi Hoàng Minh lâu như vậy rồi, mà hắn chưa từng gặp phải việc này.

Phương Hằng nhíu mày, hắn vẫy tay ra hiệu cho đám phân thân zombie mang zombie biến dị đang bị trói gô về nơi ẩn núp ở nhà tù.

“Có thể là có phiền phức, mình phải mau offline để xem một chút.”

Phương Hằng suy nghĩ, và chạy về phía biệt thự của Khâu Diệu Khang.

Tại công ty trò chơi Hoàng Minh.

Đới Triết dẫn một đám người hung hăng xông vào phòng làm việc của tổ 12.

“Tổ trưởng Phương đâu? Bọn ta có chuyện quan trọng cần tìm hắn.”

Bùi An An bước tới ngăn đám người đang xông vào.

“Tổ trưởng Phương vẫn còn đang ở trong trò chơi, xin mọi người vui lòng chờ một chút, ta sẽ đi liên hệ với tổ trưởng Phương.”

“Không cần.”

Đới Triết quay mặt nhìn một thành viên trong tổ 7 đang đứng sau lưng.

Người kia lập tức bước qua vai của Bùi An An, và nhấn nút khẩn cấp của toàn bộ khoang trò chơi.

“Các ngươi muốn làm cái gì hả? Tổ trưởng Phương vẫn còn đang ở trong trò chơi.”

“Tình huống khẩn cấp, có một số việc mà ta muốn biết từ tổ trưởng Phương.”

Đới Triết đảo mắt nhìn phòng làm việc của tổ 12 một vòng.

Đáy lòng hắn càng cảm thấy khinh thường.

Ngay cả bàn làm việc mà tổ 12 còn chẳng có bao nhiêu, thế mà lại có thể hoàn thành đơn hàng lớn 35 nghìn tích phân.

“Bọn ta phát hiện việc thất thoát một khoản tiền lớn của công ty có liên quan tới tổ 12, công ty cũng không có ghi chép lại mục đích cụ thể, thế nên lần này ta tới là muốn hỏi tổ trưởng Phương đã sử dụng khoản tiền này thế nào.”

Bùi An An tỏ ra kinh ngạc.

“Tiền gì chứ? Từ trước tới giờ tổ 12 chưa từng nhận được tiền từ công ty, các ngươi có nhầm chỗ nào không?”

Đám người Lưu Nghị vừa nhận được thông báo khẩn cấp từ trò chơi là lần lượt rời khỏi khoang trò chơi.

Nghe thấy lời giải thích của Bùi An An, những người mới tới đều cảm thấy khó tin.

Tổ trưởng tham ô? Đùa à?

Mấy ngày nay, hầu như là tổ trưởng không rời khỏi công ty, được chứ!

Hắn đã ngồi ở đây chơi game gần như 24 giờ!

Lưu Nghị lập tức nghĩ ra có gì đó không đúng.

“Tiền gì? Tổ 12 bọn ta vẫn luôn ở trong game, ngươi nói bọn ta lấy tiền bằng cách nào chứ?”

“Ngươi thuộc tổ 7 phải không? Ngươi thấy ghen tị với tổ 12 của bọn ta sao?”

Đới Triết lắc đầu một cái.

“Chuyện này không liên quan gì tới lập trường cá nhân, ta thay mặt công ty tới đây, các ngươi có thể hỏi tổ trưởng Phương Hằng để biết tình hình cụ thể.”

Trong lúc mấy người đang tranh cãi, khoang trò chơi của Phương Hằng mở ra.

Phương Hằng còn chưa kịp đi ra khỏi khoang trò chơi thì đã nghe thấy tiếng cãi vã ở bên ngoài.

“Tổ trưởng Phương, xin lỗi vì đã làm phiền ngươi chơi game, ta cần ngươi đưa ra một lời giải thích hợp lý.”

Giải thích? Giải thích cái gì chứ?

Phương Hằng nhìn tổ trưởng tổ 7 - Đới Triết với vẻ mặt ngơ ngác.

Lưu Nghị không nhịn được mà giành nói trước: “Tổ trưởng Phương, bọn họ ngậm máu phun người, bọn họ vu khống ngươi tham ô công quỹ của công ty.”

Đới Triết nhìn Phương Hằng, trong suốt quá trình đó hắn vẫn luôn mỉm cười.

Hắn cũng đã chuẩn bị xong màn đối đáp với số tiền ở đây rồi.

Đây là cơ hội cuối cùng để hắn giành lại phương án cường hóa thiên phú cấp S!

“Tổ trưởng Phương Hằng, làm phiền ngươi đi cùng bọn ta, có vấn đề gì thì cứ giải thích rõ là được, công ty sẽ cho ngươi một cơ hội để giải thích.”

Phương Hằng dời ánh mắt về phía Đới Triết.

Trong lúc trao đổi bạn tốt với Cố Nhất Kiệt, Cố Nhất Kiệt đã từng nhắc nhở hắn phải cẩn thận với người ở trong công ty.

Khi ấy, trong lòng Phương Hằng chỉ nghĩ tới việc hoàn thành nhiệm vụ, hắn không hề để lời nói của Cố Nhất Kiệt trong lòng.

Phương Hằng thầm thở dài, bây giờ hắn đã hiểu rõ rồi.

Thôi quên đi.

Hắn không thèm giải thích.

Nó chẳng có ý nghĩa mà còn lãng phí thời gian.

Dù sao thì danh tiếng của hắn trước giờ đã không tốt.

Nói suông không có căn cứ, ngươi nói ta tham ô thì ta tham ô thôi.

Hắn đã giành được thiên phú cấp S, nên việc tiếp tục ở lại đây cũng chẳng có ý nghĩa gì.

Nơi ẩn núp trong trò chơi vẫn đang chờ hắn phát triển lớn mạnh, cần gì phải ở lại công ty và đứng đây tranh cãi với đám người này chứ?

“Ngoài ra, bọn ta cũng sẽ đem hết tất cả vật phẩm trong phòng làm việc để đi điều tra.”

Đới Triết vừa nói xong thì vẫy tay ra hiệu cho các nhân viên đứng sau lưng.

“Này! Các ngươi không được động vào! Đây là đồ của tổ bọn ta!”

“Ta nói ngươi đấy! Bỏ bàn tay bẩn thỉu của ngươi ra!”

“Tổ các ngươi đang làm gì thế? Đây là đồ của công ty! Ngươi tránh ra cho ta!”

Khuôn mặt của Lưu Nghị đỏ bừng, hắn tức giận nói: “Ta thấy ngươi là đang dùng việc công để báo thù cá nhân thì có!”

Bình Luận (0)
Comment