“Đây là quyết định của hội đồng quản trị công ty, mời các ngươi phối hợp!”
Đới Triết thầm cười khẩy trong lòng.
Gây náo loạn đi! Tốt nhất là gây náo loạn đi! Càng náo loạn to càng tốt! Tốt nhất là đánh nhau luôn!
Càng náo loạn, Phương Hằng lại càng không có thời gian để hoàn thành nhiệm vụ trong trò chơi!
Nhìn thấy hai bên sắp cãi nhau đến nơi, Phương Hằng lại cảm thấy đau đầu hơn, lúc này hắn vẫy tay.
“Được rồi, không cần phải tranh cãi, tất cả đồ ở đây đều là mới, chưa từng tháo dỡ, bọn họ muốn mang đi thì cứ để họ mang đi đi.”
Đới Triết nâng cao cảnh giác.
Hắn thấy Phương Hằng hợp tác như vậy, lại càng khó đối phó.
Ngoài mặt, Đới Triết vẫn tỏ ra lịch sự.
“Tổ trưởng Phương, vậy làm phiền ngươi lên phòng họp ở trên lầu nói chuyện với bọn ta vài câu.”
“Không cần, ta từ chức.”
Trong lúc nhất thời, cả phòng làm việc trở nên im ắng.
Tất cả mọi người để nhìn Phương Hằng với vẻ mặt đầy kinh ngạc.
Đới Triết lại lộ vẻ mặt như không dám tin.
Từ chức.
Đới Triết chợt nảy sinh một cảm giác rất bất an trong lòng, hắn vội đi tới hai bước và chặn ngang Phương Hằng đang chuẩn bị rời đi.
Phương Hằng khẽ híp mắt lại và nhìn Đới Triết.
“Tránh ra.”
Không biết tại sao, đối diện với ánh mắt của Phương Hằng, Đới Triết có cảm giác khí thế của mình bị áp chế.
Hắn lấy lại bình tĩnh và nói: “Tổ trưởng Phương, sao lại đi vội như vậy? Ngươi đừng kích động, dù có từ chức thì cũng cần phải thông qua sự phê duyệt của giám đốc Lý đúng không?”
“Ngươi nói ta tham ô công quỹ, ngươi có bằng chứng không?”
“Ta chỉ nói mục của ngươi có chút vấn đề, cần phải thẩm tra.”
“Tìm được bằng chứng thì ngươi có thể tố giác ta bất cứ lúc nào cũng được, việc này không liên quan gì tới việc ta từ chức, ta còn việc phải làm nên ta đi trước.”
Vừa dứt lời, dưới ánh mắt của mọi người, Phương Hằng sải bước rời khỏi phòng làm việc.
Bầu không khí trong phòng làm việc lập tức trở nên hơi khó xử.
Một tên nhân viên ở tổ 7 bĩu môi nói: “Ta thấy hắn đang chột dạ, nếu không thì sao phải từ chức chứ?”
“Im miệng!”
Đới Triết trừng người nhân viên kia.
“Đi làm việc hết đi!”
Lúc quay lưng lại, Đới Triết nhếch khóe miệng, nở nụ cười lạnh lùng.
Đi thật rồi!
Vậy thì quá tốt!
Hắn không biết Phương Hằng đang giở trò gì.
Nhưng lần này đi, đừng hòng quay trở lại!
Đúng rồi!
Phương án cường hóa thiên phú cấp S!
Cần phải nhanh chóng liên lạc với Cố Nhất Kiệt, bảo hắn lập tức thu hồi phương án!
Đới Triết không nhịn được mà vội đi đến cuối lối đi ở ngoài phòng làm việc, và bấm số điện thoại của Cố Nhất Kiệt.
“A lô, anh Kiệt.”
“Xin lỗi vì đã quấy rầy, là chuyện có liên quan tới Phương Hằng, vừa nãy hắn mới nghỉ việc ở công ty.”
“Không phải, không liên quan tới ta, chính hắn đã chủ động nói từ chức, ta cũng giật mình, còn có nhiều người đứng đó nhìn nữa, ngươi không thể nói bậy thế.”
“Đúng đúng đúng, theo quy định của công ty, đạo cụ phương án cường hóa cấp S mà hắn nhận được từ công ty cần phải trả lại ngay lập tức.”
“Không được? Tại sao lại không được?”
“Ngươi nói gì? Hắn đã hoàn thành rồi.”
Khuôn mặt Đới Triết biến sắc, hắn suýt nữa không thể thở nổi.
Hoàn thành rồi!
Chỉ trong vài tiếng đồng hồ.
Phương Hằng, hắn đã hoàn thành nhiệm vụ rồi.
Vậy nên hắn mới chọn từ chức!
Nhưng...
Tại sao lại nhanh như vậy?
Không! Không đúng! Nhất định là Cố Nhất Kiệt đang lừa hắn!
Bọn họ chắc chắn đang giở trò!
….
Rời khỏi công ty trò chơi Hoàng Minh, Phương Hằng gọi một chiếc taxi và quay về nhà nhỏ.
Suy nghĩ một chút, hắn gửi tin nhắn cho Hạ Hi.
Phương Hằng: Ta từ chức rồi.
Hạ Hi: Ồ!
Phương Hằng: Hình như tâm trạng của ngươi rất tốt nhỉ.
Hạ Hi: Ừ hứ!
Phương Hằng: Ngươi không hỏi tại sao ta từ chức à.
Hạ Hi: Bởi vì ta biết.
Phương Hằng: ?
Hạ Hi: Hai ngày trước, người của Liên Bang lại điều tra về ngươi.
Hạ Hi: Ta đã sai người điều tra nguyên nhân đằng sau rồi.
Hạ Hi: Ngươi chơi game giỏi như vậy, nên ngươi tất nhiên không cần phải đi làm việc cho người khác.
Hạ Hi: Ngươi yên tâm, khi Liên Bang điều tra về ngươi, ta đã giúp ngươi che giấu dấu vết rồi, bọn họ sẽ không điều tra được gì đâu.
Hạ Hi: Ngươi nên cảm ơn ta thế nào đây? À còn nữa, lúc trước ngươi nợ ta bữa cơm, tính khi nào trả.
Phương Hằng cầm điện thoại di động.
Hắn nhập tin nhắn vài lần rồi lại xóa nội dung đi, cứ lặp lại mấy lần như vậy .
Giấu giếm dấu vết.
Hắn có dấu vết gì mà cần Hạ Hi giấu giúp chứ?
Không biết tại sao, Phương Hằng lại mơ hồ cảm thấy bất an trong lòng.
Phương Hằng: Lần sau đi, nhất định lần sau.
Hạ Hi: Hừm, trốn ta đúng không.
Hạ Hi: Cố gắng lên, chuyện lúc trước đều đã qua hết rồi, không nên nghĩ ngợi nữa, cứ làm lại từ đầu đi.
Phương Hằng: Ừ, cảm ơn.
Phương Hằng mở cửa, trở về căn phòng trọ tồi tàn.
Rời khỏi công ty trò chơi Hoàng Minh chính là một bước nằm trong kế hoạch của hắn.
Sau đó, hắn sẽ có thể tập trung 100% sức lực vào việc chơi game.
Để tương lai trở thành bá chủ một phương trong trò chơi! Trở thành một người bao thuê!
Phương Hằng vẫn còn nhớ khát khao thuở ban đầu khi mới tiến vào giới gamer.
Xây dựng những nơi ẩn núp lớn nhất tốt nhất, đến lúc đó chỉ dựa vào thu tiền thuê cũng có thể kiếm được cả chục tỷ mỗi ngày.
Tự làm sếp.
Chẳng phải tốt hơn nhiều so với việc ở lại công ty sao?
Nghĩ đến đây, tinh thần hắn phấn chấn lên một chút.
Tạm thời, mục tiêu phát triển trong trò chơi vẫn là tăng tốc mở rộng.
Kiếm tiền không thể vội được, vẫn cần đợi thêm một thời gian nữa, đợi sau khi nơi ẩn núp mở rộng đến một mức độ nhất định, rồi…
“Tinh…!”
Chuông điện thoại reo lên.
Phương Hằng nhấc máy.
Là Bùi An An gọi đến.
“Alo? Tổ trưởng Phương? Ngươi vẫn ổn chứ?”
“ Ta không sao.”
Phương Hằng cầm điện thoại ngồi trở lại ghế sofa: “Cảm ơn ngươi đã quan tâm, ta vẫn ổn.”
“Tổ trưởng Phương, ta nghe nói họ sẽ trừ lương hiệu suất của ngươi. Ngươi mau liên hệ với giám đốc Tần xem sao.”
Hắn cau mày.
Chút tiền này Phương Hằng thật sự chẳng thèm để vào trong mắt.
Nhưng nhìn công sức bỏ ra lại mất trắng, trong lòng vẫn có chút bực dọc.
Đang miên man suy nghĩ, chợt đầu bên kia vang đến tiếng Lưu Nghị.