“Ừm, ta muốn để Đế Quốc phán đoán sai lầm, khiến cho bọn họ tưởng rằng là Man tộc xâm nhập kho quân dụng của Đế Quốc.”
“Này, Phương Hằng, ta không quá hiểu thuật luyện kim này lắm, nhưng theo lời ngươi nói, cho dù uy lực nổ có mạnh, nhưng Đế Quốc cũng không phải kẻ ngốc, vụ nổ nhỏ như vậy sẽ không đến mức làm cho bọn họ cho rằng là do Man tộc làm chứ?”
“Ngươi nói rất đúng, vì vậy ngoài nổ ra còn phải cho chúng thêm chút nguyên liệu.”
“Hả? Thêm chút nguyên liệu?” Trên mặt Milhauch hiện lên vẻ nghi ngờ, ngẩng đầu hỏi: “Có ý gì?”
“Ngươi lập tức sẽ biết.”
Trong lúc nói, Phương Hằng đã trộn khoáng thạch xong.
Hắn đi đến bên cạnh thùng khoáng thạch công ty thương mại Tứ Hải vừa chuyển tới.
Cổ tay lật lại, Cuốn sách người chết tối màu hiện ra trước mặt hắn.
Phương Hằng chậm rãi rút ra một cây mâu bạch cốt từ trong Cuốn sách người chết đang tỏa ra ánh sáng u ám.
Mâu bạch cốt nằm trong tay.
“Vù! Rầm!”
Mâu bạch cốt nặng nề vung về phía trước, thùng gỗ rầm một tiếng vỡ tan, khoáng thạch vốn nằm trong thùng gỗ vương vãi trên mặt đất.
Hử? Đó là?
Milhauch sửng sốt.
Ván kim loại?
Hóa ra bên trong thùng gỗ chứa khoáng thạch có một lớp nữa, dưới lớp này giấu một miếng ván kim loại.
Bên trên ván kim loại còn có thứ gì?
Milhauch tiến lên một bước xem xét cẩn thận, sau đó hắn cau mày.
Đây là quái vật gì?
Trên ván kim loại có một con quái vật màu trắng xám bị đinh màu tím đóng vào, trên người quái vật hầu hết đều bị râu ria bao phủ, phần đầu nhìn không rõ ngũ quan, chỉ có thể lờ mờ nhận ra nó đại khái có hình dáng của con người.
Chỉ nhìn qua Milhauch còn tưởng nó chỉ là tiêu bản.
Hả?
tử tủy?
Milhauch phát hiện ra thứ được đóng đinh trên người quái vật là tử tủy, đang định bước lên kiểm tra thêm thì chợt giật mình.
Cái gì? Nó vậy mà đang cử động?
Nó vẫn còn sống!
Nhìn thấy những sợi râu khẽ động đậy, trong lòng Milhauch đột nhiên xuất hiện cảm giác không khỏe theo bản năng.
Hắn không khỏi quay đầu lại nhìn về phía Phương Hằng, chờ Phương Hằng đưa ra đáp án.
“Nó là thứ gì?”
“Ừm, câu hỏi này hơi khó trả lời.”
Phương Hằng lắc đầu.
Tuyến nhiệm vụ liên quan đến thế giới dưới đất cũng là một mớ hỗn độn khiến người ta đau đầu.
Phương Hằng cố gắng giải thích một cách dễ hiểu: “Ngươi còn nhớ khi chúng ta tiến vào hang động dưới đất gặp được tên luyện kim khổng lồ không? Thứ này chính là ‘Năng lượng dẫn động’ ẩn giấu bên trong tên luyện kim đó.”
“Nó đã bị phong ấn trong tên luyện kim khổng lồ trong một thời gian dài, đám thú sống nhờ trong hang động gọi nó là tà ma. Về phần nó rốt cuộc là gì, chúng ta vẫn đang điều tra.”
“Điều đáng nói là, khi phong ấn tà ma cũng sử dụng đến tử tủy. Ngoài ra, chính thánh giả của con người đã phong ấn tà ma trong tên luyện kim khổng lồ.”
“Về việc điều tra về thánh giả vẫn đang thực hiên, có vẻ như biến mất rất kỳ lạ. Ta dự định điều tra sâu hơn về mặt này.”
“A, chuyện này…”
Milhauch nghe vậy thì mở miệng, nhất thời cảm thấy một loại cảm giác kỳ quái.
Hắn cảm thấy giống như đã bắt được manh mối nào đó, nhưng manh mối quá nhiều quá lộn xộn, chằng chịt trăm mối không thể liên hệ với nhau.
Milhauch bất đắc dĩ thở dài trong lòng.
Quả nhiên là hắn không thích hợp tham gia vào những nhiệm vụ kỳ lạ như vậy, vẫn là cùng Vi Thao đến thế giới dưới đất giao chiến với Man tộc dễ dàng hơn.
“Ngươi cũng phát hiện ra, tà ma hẳn là có quan hệ mật thiết với Man tộc.”
Phương Hằng vừa nói, vừa tiến lên trước, đột nhiên dùng sức, rút tử tủy đâm trên cơ thể đang co quắp của quái vật ra.
Mười hai tên luyện kim khổng lồ còn sót lại trong thế giới dưới đất đều bị phân thân zombie diệt sạch, kỹ năng thuật luyện kim của Phương Hằng cũng thành công thăng đến cấp cao nhất, hơn nữa hắn còn lấy được mười hai “tà ma” bị tử tủy đóng đinh lên tấm kim loại.
Phương Hằng đã đưa một trong số đó cho Khâu Diệu Khang để nghiên cứu, số còn lại thì để Victor chế tạo một hộp đựng đồ khoáng thạch đặc biệt cất giấu đi, đồng thời thông qua người của công ty thương mại Tứ Hải mang vào kho vật tư Đế Quốc, chuẩn bị cho người Đế Quốc một niềm vui bất ngờ.
“Ta nghĩ thứ này chắc hẳn có thể gây ra một chút rắc rối cho Đế Quốc. Ừm, cứ coi như chúng ta tặng quà gặp mặt cho Đế Quốc đi.”
Milhauch lặng lẽ nhìn Phương Hằng rút tử tủy ra, gật đầu nói: “Vậy ta thay mặt Đế Quốc cảm ơn ngươi lắm.”
“Không có gì.”
Phương Hằng đáp lại, rút tử tủy ra khỏi người quái vật từng chiếc một cho đến khi chỉ còn lại chiếc cuối cùng.
Khi phong ấn tử tủy trên người giảm bớt, sức sống của tà ma khôi phục không ngừng, trong miệng nó phát ra tiếng khàn khàn, râu ria trên da và trên bề mặt cơ thể bắt đầu dần dần vặn vẹo lay động, màu sắc cơ thể cũng từ từ thay đổi.
Hiển nhiên là cây tử tủy cuối cùng không thể khống chế tà ma quá lâu.
“Mau lên, còn lại sáu tà ma, mỗi người một nửa, giúp ta cùng rút tử tủy ra, chỉ cần giữ lại một cây.”
“Được.”
Milhauch gật đầu, tiến lên giúp Phương Hằng rút tử tủy ra.
...
Trên một con dốc ở phía đông của kho vật tư quân dụng Đế Quốc.
Hơn chục người chơi của công hội trò chơi Prella đang ẩn náu trong chỗ tối mai phục.
Salvin vội vã từ đầu kia của con đường đuổi tới gia nhập vào đội ngũ.