“Được, ngươi đi trước đi, ở đây có bọn ta lo.”
“Vâng.”
...
Bên trong thông đạo dưới lòng đất.
Thông qua pháp thuật hệ thủy để tạo ra dòng nước chảy,
Mọi người trong đội của Phương Hằng đi xuống men theo con sông.
Khi đã tiến về phía trước được hơn mười phút, tốc độ nước chảy đã giảm xuống rõ rệt.
“Minh Nguyệt, tiếp theo giao cho ngươi, chúng ta chia nhau ra hành động.”
“Được!”
Đường Minh Nguyệt giơ ngón tay cái với Phương Hằng.
Milhauch đi bên cạnh hai người họ, im lặng không nói câu nào.
Suốt dọc đường đến nay, cuối cùng hắn cũng đã hiểu được kế hoạch của Phương Hằng và Đường Minh Nguyệt.
Hắn dám đánh cược hai trục cuốn tranh pháp thuật cấp cao, hai người này chắc chắn đã sớm nghĩ ra kế sách ra tay với kho quân nhu của đối quân Đế Quốc!
Chỉ là nhân cơ hội của nhiệm vụ lần này mà ra tay trước mà thôi.
Hừm, hơn nữa còn thuận tiện quăng cái nồi lên đầu Man tộc.
Đúng là tính toán hay thật.
Tất cả những lợi ích đều để các ngươi chiếm hết.
Giữa đường, hầu hết dấu vết theo dõi ma pháp ở trên tang vật đều đã bị xóa đi, Phương Hằng còn cố ý để lại hai cái rương.
“Những người còn lại đi theo ta! Mang theo cả hai cái rương kia nữa.”
Nghe vậy, Victor tiếp tục đi xuôi dòng theo nhóm của Đường Minh Nguyệt, còn mấy người chơi còn lại thì hợp lực nâng cái rương lên và theo Phương Hằng đi về phía bên phải của ngã ba.
Milhauch thầm thở dài trong lòng, rồi đuổi theo Phương Hằng.
Thông đạo được đào bởi đám zombie liên thông với thế giới ở dưới lòng đất.
Rất nhanh, nhóm của Phương Hằng đã tiến vào thế giới dưới lòng đất.
Phương Hằng ra hiệu cho mấy người họ đặt cái rương ở phía sau cột đá cao vút to lớn.
“Xong hết rồi, mọi người nghỉ ngơi một chút đi, bên Vi Thao chắc hẳn sắp tới rồi.”
Phương Hằng nhìn thời gian thí luyện rồi im lặng chờ đợi.
Vi Thao làm việc điềm tĩnh nên về cơ bản là sẽ không phạm sai lầm.
Chẳng mấy chốc, cách đó không xa có tiếng ồn náo động vang lên.
Vi Thao dẫn theo một đội gồm mấy người chơi vội vàng chạy tới.
Trước đó, dựa theo kế hoạch, Vi Thao đã dẫn một nhóm người chơi tiến vào vùng bên ngoài doanh địa bí mật của Man tộc và lén sử dụng trục cuốn tranh ma pháp tầm xa để tấn công mấy cái doanh trại nhằm gây hỗn loạn, sau đó hắn lập tức chạy về điểm tập hợp mà Phương Hằng đã định trước.
Thấy đám người Phương Hằng đã đến trước giờ hẹn, Vi Thao mới thả lỏng một chút, sau đó hắn hạ giọng nói: “Tới rồi, Man tộc đã đuổi tới rồi, dự kiến ba phút nữa sẽ tới.”
“Ừm, chúng ta đi.”
Tất cả mọi người trong đội lập tức rút lui về khu vực đằng sau.
Khi đám người Vi Thao mới vừa rời đi, thì đã có một nhóm Man tộc đuổi tới rất nhanh.
Ôn Khắc Đôn - Trưởng quân đoàn Man tộc chịu trách nhiệm bảo vệ doanh địa bí mật dưới lòng đất đang tỏ ra vô cùng nôn nóng.
Bọn chúng vậy mà lại phát hiện ra loài người đang bên ngoài doanh địa!
Lần này hắn tiếp nhận nhiệm vụ bí mật là làm thủ lĩnh Man tộc dẫn đội man mai phục và chiếm đóng ở chỗ này.
Không ngờ còn chưa đợi đến lúc có mệnh lệnh mới thì đã phát hiện ra tung tích của loài người trước rồi.
Điều làm cho người ta bất ngờ hơn là, mấy người đó lại chủ động phát động tấn công bất ngờ vào doanh địa cứ điểm của bọn chúng!
Ôn Khắc Đôn không biết tình hình bên loài người là như thế nào, cũng chẳng biết rốt cuộc cứ điểm đã bị bại lộ tới mức nào.
Hơn nữa, kế hoạch của vị đại nhân kia cũng đã bị bại lộ rồi.
Tâm tình của Ôn Khắc Đôn càng lúc càng trở nên tồi tệ.
Hành tung của mấy tên loài người này đúng là kì lạ, hắn nhất định phải bắt bọn họ lại để hỏi cho rõ ràng!
Bây giờ hắn chỉ hy vọng tất cả những điều này chỉ là một sự trùng hợp.
Sau đó Ôn Khắc Đôn dẫn đội đuổi theo dọc đường, vừa đi tới phía dưới cái cột đá lớn thì hắn cau mày, ra hiệu cho cả đội dừng lại.
Hắn phát hiện ở phía trước có hai cái rương kì lạ.
Nhìn cái rương rất mới, hiển nhiên là vừa mới được bỏ lại, hơn nữa ở bên trong cái rương còn mơ hồ tỏa ra một làn sóng ma pháp của loài người.
Ôn Khắc Đôn nghi ngờ cái rương kia có vấn đề.
Hắn gật đầu ra hiệu cho hai tên Man tộc ma hóa ở bên cạnh.
“Các ngươi đi qua xem một chút.”
Hai tên Man tộc dưới trạng thái ma hóa bắt đầu tiến tới và cùng mở cái rương ra.
Ánh sáng màu tối tỏa ra từ bên trong cái rương.
Nhìn thấy món đồ trong rương, đám Man tộc nhất thời giật mình.
Mithril!
Toàn bộ trong rương đều là mithril ma pháp vô cùng quý giá!
Ở Đế Quốc loài người, một trăm gam mithril ma pháp có thể bán được với giá tám - chín nghìn!
Ở trong Man tộc, mithril ma pháp này lại là thứ rất hiếm.
Đồ tốt!
Bảo vật quý hiếm này đã được đặt ở ngay trước mặt, nhưng trong lòng Ôn Khắc Đôn lại cảm thấy rất nghi ngờ.
Cái này là có ý gì?
Loài người mang nhiều mithril ma pháp đến đây để làm gì chứ?
Trông hai cái rương này cũng không giống như là bị bỏ lại trong quá trình hốt hoảng chạy trốn…
Mặc kệ!
Ôn Khắc Đôn ra lệnh cho thủ hạ mang cái rương về cứ điểm, nhưng khi hắn đang định hạ lệnh tiếp tục truy kích về phía trước, thì bỗng hắn cảm nhận được ở đằng trước truyền đến khí tức loài người quen thuộc.
Ngẩng đầu lên nhìn, ở lối đi phía trước xuất hiện một ngọn lửa yếu ớt.
Ngọn lửa ấy đang từ từ đến gần bọn chúng.